Vừa bước lên xe, cô liền chạm phải ánh mắt bất cần đời kia, cả người lập tức cứng đờ.
Giọng nói trầm thấp mang theo ý trêu đùa vang lên bên tai: “Mới gặp nhau mấy tiếng đã lại gặp rồi, em dâu.”
Người đàn ông đêm đó
Gương mặt trắng bệch vì dầm mưa của Ôn Tự không kiềm được mà đỏ bừng lên.
Bị đối thủ truyền kiếp thấy bộ dạng chật vật thế này, đúng là nhục nhã không để đâu cho hết.
Cô vịn vào cửa xe, toan lùi lại.
Lệ Tư Niên liếc cô một cái, thản nhiên nói:
“Giờ này chắc chắn không còn taxi đâu. Ngược lại, hiếp dâm thì lại có cả đống đấy.”
“…”
Cổ họng Ôn Tự khô khốc, sau lưng như có một luồng khí lạnh thốc qua. Thời điểm này, địa điểm này, bộ dạng này của cô...
Rõ ràng chỉ là một khả năng phạm tội mang tính xác suất, nhưng khi phát ra từ miệng tên đàn ông khốn kiếp này, lại như biến thành chuyện chắc chắn sẽ xảy ra.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn lên xe.
Bộ lễ phục trên người đã ướt sũng, dính sát vào da, gần như như không mặc gì. Ôn Tự nghiêng người dán sát vào cửa xe, cố co vai rụt người lại.
Lệ Tư Niên cởi áo khoác ngoài, tiện tay ném sang cho cô.
Lúc này cô cũng chẳng còn tâm trạng sĩ diện, lập tức quấn lấy áo khoác để tìm chút hơi ấm.
Hơi thở nam tính độc hữu của anh ta, theo độ ấm còn sót lại trong áo, từng chút truyền đến người cô.
Khiến dòng suy nghĩ của Ôn Tự bất giác quay về đêm hôm đó. Giọng nói quen thuộc.
Mùi hương quen thuộc.
Trái tim Ôn Tự như rơi xuống đáy vực, trong đầu chợt nảy lên một suy đoán ngớ ngẩn.
… Không đến mức vậy chứ?
Cô cứng đờ quay sang, lén đánh giá Lệ Tư Niên.
Anh ta đang cúi đầu xử lý công việc, không buồn ngẩng lên: “Đừng nhìn nữa, không có hẹn hò gì đâu.”
“…”
Ôn Tự không còn hơi sức mà phản ứng với mấy câu độc miệng của anh ta, cổ họng khô rát, hỏi khẽ:
“Lệ Tư Niên, anh về nước hôm nào?” Cuối cùng anh cũng chịu nhấc mí mắt lên.
Đôi mắt đen thẳm nhìn cô, như đang ngắm một con chim bị nhốt trong lồng, “Ngày 14.”
Trong đầu Ôn Tự như có một tiếng nổ. Ngày 14.
Chính là hôm đó.
Cô ngây người:
“Hôm đó… anh ở khách sạn nào?”
Lệ Tư Niên nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, nhàn nhã đáp: “Không nhớ rõ nữa, lúc ấy chỉ lo lên giường với phụ nữ.”
Lên giường với phụ nữ?
Tim Ôn Tự như nhảy bật lên tận cổ.
Dù điều đó chưa thể chứng minh điều gì. Nhưng cô cứ thấy hoang mang không yên.
Ngay lúc đó, điện thoại của Lệ Tư Niên vang lên.
Anh nghe máy, hơi nhướng mày, hỏi:
“Cô ấy tìm gì?”
Quản lý rạp chiếu phim đáp:
“Chiếc nhẫn.”
Ánh mắt Lệ Tư Niên lướt đến tay Ôn Tự.
Ôn Tự không nghe thấy gì, nhưng lại bị ánh mắt ấy làm cho không thoải mái, vội vã nắm chặt hai tay lại.
Cúp điện thoại, Lệ Tư Niên lười biếng hỏi:
“Tạ Lâm Châu chẳng phải bỏ cả một triệu mua cho em chiếc vòng sao? Sao không đeo?”
Ôn Tự thu lại biểu cảm, giọng nhạt nhẽo:
“Đó là anh ta mua cho thú cưng bên ngoài.”
Lệ Tư Niên bật cười:
“Cũng hào phóng ghê, bỏ một triệu tậu vòng cổ cho chó.” Ôn Tự không đáp, nhưng trong lòng lại có chút hả hê.
Sự nghi ngờ ban nãy, cũng nhanh chóng bị cô gạt bỏ hoàn toàn.
/1124
|