Khi Chồng Cũ Quay Về: Đừng Mơ!

Chương 10

/1124



Cho dù người đêm đó là ai, cô cũng chỉ coi như một "vịt đực" mà dùng tạm, đã là chuyện quá khứ.

 

Xe dừng dưới lầu nhà bạn thân cô. Ôn Tự nghĩ một lúc, định nói lời cảm ơn, nhưng lại không thể mở miệng nổi, chỉ cứng nhắc nói:

“Áo tôi sẽ giặt sạch rồi gửi lại Tạ gia.”

Lệ Tư Niên chẳng thèm ra vẻ lịch thiệp:

“Bẩn rồi, chuyển khoản cho tôi năm vạn đi.” Ôn Tự, “…”

Cô quay đầu nhìn anh một cái. Năm vạn?

Năm vạn cô có thể làm bao nhiêu chuyện, lại đi mua cái đống vải rách này?

Nhưng lúc dùng cô cũng đâu từ chối, giờ nói gì cũng vô lý. Cô đành cắn răng chuyển tiền.

Chuyển khoản xong, Ôn Tự dùng chính chiếc áo đó lau khô vết nước trên chân và giày, lạnh nhạt nói:

“Sau này Lệ tổng nên mua đồ có thương hiệu tốt một chút, chất lượng đúng là tệ.”

Lệ Tư Niên nghe vậy khẽ cười. Tệ?

Hôm đó cô lao đến ôm anh, cứ thế cọ tới cọ lui, áo bị làm ướt một mảng lớn. Lúc đó sao không chê tệ?

Nhớ lại cảnh tượng nóng bỏng đêm ấy, yết hầu Lệ Tư Niên khẽ động, lập tức rút một điếu thuốc ra, cố nén cơn xung động đang trỗi dậy.

Nhưng kìm kiểu gì cũng không nổi.

Về đến căn hộ, Tống Xuyên đang đứng trước cửa chờ sẵn.

Anh ta báo cáo tình hình gần đây của công ty trong nước, chuyện lớn chuyện nhỏ đều được xử lý đúng như anh căn dặn.

“À còn chuyện này…” Tống Xuyên nói tiếp, “Lúc tôi đến, thấy Tạ Lâm Châu báo cảnh sát, hình như đang tìm cô Ôn.”

 

Lệ Tư Niên bật cười.

Anh tiện tay ném cho Tống Xuyên một chai nước, giọng mỉa mai:

“Con mèo ngoan ngoãn lâu ngày bỗng cào anh ta vài cái, lại khiến anh ta thấy sướng.”

Nhắc đến Ôn Tự, Tống Xuyên tiến lên một bước:

“Chiếc nhẫn của cô Ôn, là để tôi cho người đưa đến, hay bảo cô ấy tự tới lấy?”

Lệ Tư Niên nhận lấy chiếc nhẫn.

Một vòng tròn bạc nhỏ xíu, chẳng có nổi một viên kim cương điểm xuyết.

Cỡ nhẫn cũng không vừa, hơi rộng. Hôm đó vì vận động quá dữ dội, chẳng rõ rơi mất khi nào.

Chất liệu rẻ tiền, tấm lòng càng rẻ mạt hơn. Vậy mà cô ta lại dốc sức tìm lại bằng được.

Ngoài cái thân thể quyến rũ, thì đúng là chẳng có gì nổi bật.

Tống Xuyên không kìm được cảm thán:

“Nếu cô Ôn không phải là em dâu anh, có khi bệnh của anh…” Sắc mặt Lệ Tư Niên lạnh đi vài phần.

“Chỉ là bị bỏ thuốc thôi.”

Tống Xuyên vô thức phản bác:

“Người bị bỏ thuốc là cô Ôn mà.”

Ngón tay Lệ Tư Niên khẽ siết lại, chiếc nhẫn lập tức bị vùi sâu trong lòng bàn tay, xung quanh lạnh đi trông thấy.

Tống Xuyên lập tức xin lỗi:

“Lệ tổng, tôi lỡ lời.”

Lệ Tư Niên cụp mắt nhìn xuống chỗ nào đó trên người mình. Chỉ cần vừa nghĩ đến thôi, nơi đó lại có dấu hiệu ngẩng đầu. Anh nhàn nhạt nói:

“Rốt cuộc là ai có vấn đề, thử lại lần nữa là biết.”

 

 Tìm thấy nhẫn cưới

Ôn Tự ngâm mình trong bồn nước ấm rất lâu.

Lâm Hải Đường vừa biết người đưa cô về là Lệ Tư Niên thì lập tức huyên thuyên không dứt:

“Hồi đó vụ nhà họ Tạ ầm ĩ cỡ nào chứ, thật không ngờ Lệ Tư Niên lại quay về!”

“Với bản lĩnh bây giờ của anh ta, chắc không hứng thú với quyền thừa kế đâu, vậy quay về làm gì? Là để làm khó Tạ Lâm Châu à?”

“Trời ơi, anh em ruột trở mặt, Hoài thị bao lâu rồi mới có quả tin tức sốc thế này.”

“Một người là chồng cũ của cậu, một người là kẻ thù truyền kiếp. Cậu muốn ai thắng đây, Tự Tự?”

“… Tự Tự?”

Ôn Tự sực hoàn hồn, mơ màng hỏi:



/1124

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status