Tạ Lâm Châu nghe đến đó, cố nhịn cơn đau bụng, bước tới gần. Thẩm Tri Ý còn chưa dừng lại:
“Đừng nói với tôi là anh ấy ép cô. Hai năm cưới nhau còn chẳng đụng vào người cô, giờ lại ép? Ai tin chứ?”
Tạ Lâm Châu kéo tay cô ta lại, khàn giọng:
“Tri Ý, đừng so đo với cô ta.”
Ôn Tự đứng thẳng lưng, khóe môi nhếch lên đầy châm biếm:
“Đúng là mở mang tầm mắt. Lần đầu tiên tôi thấy có người làm tiểu tam mà còn ngông nghênh đến vậy.”
Một câu đâm trúng chỗ đau, Thẩm Tri Ý lập tức biến sắc: “Cô nói bậy gì đó!”
Vừa dứt lời, một cái bạt tai như đạn bắn vút qua.
Chát!
Tiếng vang giòn tan.
Cú tát không chỉ khiến Thẩm Tri Ý choáng váng, mà cả Tạ Lâm Châu cũng đứng sững.
“Lời nói không lọt tai, vậy để bàn tay dạy cô hiểu chuyện.” Giọng Ôn Tự lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao.
Gương mặt vốn trắng mịn của Thẩm Tri Ý lập tức sưng đỏ như trái cà chua. Cô ta òa khóc, rời khỏi vòng tay Tạ Lâm Châu, giận dữ hét lên:
“Cô dám đánh tôi!”
Nói rồi lao tới định trả đòn.
Ôn Tự lập tức bắt lấy cổ tay cô ta, không chút do dự, tặng thêm một bạt tai vào bên má còn lại.
Trước mắt Thẩm Tri Ý tối sầm, lảo đảo suýt ngất. Tiếng khóc bén nhọn vang lên.
Tạ Lâm Châu hoàn hồn, vội ôm lấy cô ta, lạnh giọng quát Ôn Tự: “Cô làm đủ rồi đấy!”
Ôn Tự đúng là đã thấy đủ.
Cô hất nhẹ bàn tay vừa tát người đến bỏng rát, giọng thản nhiên:
“Một cái là vì cái miệng bẩn thỉu, một cái là vì cái tay dơ dáy. Đường đường là minh tinh, lại đi bỏ thuốc người khác, đúng là không biết liêm sỉ.”
Tạ Lâm Châu cau mày:
“Bỏ thuốc gì?”
Ôn Tự không buồn trả lời, quay người rời khỏi căn nhà xui xẻo đó. Cửa đóng lại, trong phòng khách vẫn còn một mớ hỗn loạn.
Gương mặt Thẩm Tri Ý sưng phù, nước mắt chảy như suối. Cô ta khóc đến nỗi khiến Tạ Lâm Châu cũng phát bực.
Anh ta lấy đá lạnh chườm mặt cho cô ta.
Mãi đến khi yên tĩnh lại, anh ta mới mở miệng:
“Cô ấy nói bỏ thuốc là sao?”
Đôi mắt đỏ hoe của Thẩm Tri Ý lóe lên tia thù hận. Không chút giấu giếm, cô ta thừa nhận:
“Hôm kỷ niệm hai năm cưới của hai người, em đã bỏ xuân dược vào đồ ăn, để cô ta ngủ với người khác.”
Sắc mặt Tạ Lâm Châu lập tức tái xanh.
Suýt nữa chửi thề thành tiếng.
Thẩm Tri Ý thấy anh ta đen mặt, liền tức tối:
“Sao? Anh đau lòng à? Không cam tâm à? Em làm vậy còn chẳng phải vì sợ cô ta cứ dây dưa mãi không chịu ly hôn, nên mới chuẩn bị trước!”
Tạ Lâm Châu nhắm mắt lại.
Anh ta tức đến mức muốn bóp chết người phụ nữ ngu ngốc này. Nhưng lại không nỡ vứt đi gia thế vững chãi của nhà họ Thẩm.
“Không có gì.” Anh ta kiềm chế cảm xúc, ôm cô ta vào lòng, nói nhỏ: “Cô ấy đối với anh chẳng qua chỉ là một người giúp việc mà thôi.”
“Thế anh trưng cái bản mặt đó cho ai xem?” Tạ Lâm Châu nhẫn nại:
“Vốn định đợi ba anh qua đời rồi mới ly hôn. Nhưng anh cũng không muốn em ấm ức. Giờ ly hôn rồi thì thôi.”
Thẩm Tri Ý nghĩ đến hoàn cảnh của anh ta, không khỏi xót xa.
“Chuyện bên nhà họ Tạ, em sẽ nhờ ba giúp anh một tay. Đừng lo.” Cô ta vuốt nhẹ bụng, cười khẽ:
“Hơn nữa em còn đang có em bé, Lệ Tư Niên có giỏi mấy cũng tranh không lại anh.”
Tạ Lâm Châu không đáp.
Lúc này đây, chuyện tranh giành quyền thừa kế chẳng còn chút hấp dẫn nào. Trong lòng anh ta chỉ thấy trống rỗng.
Một lúc sau, Thẩm Tri Ý mới dịu lại cơn tức.
“Nếu không phải vì thân phận, hôm nay em nhất định khiến cô ta vào đồn cảnh sát! Lâm Châu, anh nhất định phải thay em dạy dỗ cô ta!”
“Ừ, anh biết rồi.”
Tạ Lâm Châu mệt mỏi tột độ.
/1124
|