Đè Một Cái Liền Đính Ước

Chương 43 - Chương 43

/46


Đang lúc mọi người hai mặt nhìn nhau, cho là một trận trách mắng không thể tránh được, giáo sư Tôn lại chỉ để lại một xấp chuyên đề tiếng Anh, Quy củ cũ, đây là chuyên đề cuối tuần chúng ta thảo luận!

Nói xong, giáo sư Tôn liếc liếc về vỏ dưa hấu trên mặt bàn, lại đưa mắt nhìn bảng quy định trên tường phòng thí nghiệm, ý đồ quá rõ ràng.

Bên trong cửa, mọi người mặt không thay đổi nhìn nhau, có người đang muốn oán trách, chợt cửa lại bị đẩy ra, Tiểu Vương, lúc em photocopy nhớ thêm cho Lăng Nhuế cũng chuẩn bị một phần, mặc dù êm ấy mới tới, nhưng hội nghị thường kỳ cùng hạng mục sau này cũng cần tham gia, người còn lại nhớ mỗi người chuẩn bị một bài thuyết trình PPT, còn nữa, nhanh chóng đem bàn dọn dẹp sạch sẽ, giờ là mấy giờ rồi. . . . . .

Lần này, cửa đóng lại sau đó hai phút, phòng thí nghiệm như cũ là yên tĩnh. Ước chừng qua năm phút đồng hồ, có người từ cửa sổ nhìn thấy giáo sư Tôn lái xe ra khỏi khoa điện tử, mọi người nín một bụng bực tức lúc này rốt cuộc mới phát tiết.

Đảo qua vẻ mặt mới vừa vui vẻ, Tam Sư Huynh ủ rũ cúi đầu vỗ vỗ bài tập trên mặt bàn, hướng về phía Lăng Nhuế liền than thở, Cái thế giới này đáng thương nhất là không là thiên thần gãy cánh, nhưng, cái thế giới này kinh khủng nhất tuyệt đối là cơn ác mộng bị đổi màu đôi cánh. . . . . Mà gặp ông ta, chính là ác mộng bắt đầu! Quơ quơ bài tập trong tay, Tam Sư Huynh tiếp ý vị sâu xa nói, Tạm thời em không lý giải được không có gì, làm lâu thì sẽ hiểu được. Yên tâm đi, sớm muộn gì em cũng có một ngày gãy cánh, sau đó cũng cùng chúng ta giống nhau rơi vào cơn ác mộng!

Không phải đôi cánh ma quỷ sao? Lăng Nhuế nghe được rợn cả tóc gáy, cũng không quên mở miệng cải chính.

Ha ha, tiểu sư muội thật có tiền đồ, nhanh như vậy liền biết biệt hiệu của giáo sư à? Nhị Sư Huynh đang chuẩn bị mở máy điều chỉnh thử mạch điện, động tác trong tay dừng lại, trực tiếp nói cho Lăng Nhuế một câu như vậy.

Mới đầu, Lăng Nhuế cũng không biết Tam Sư Huynh trong lời nói thâm ý, nhưng hội nghị thường kỳ ngày đó, khi sư huynh, sư tỷ từng người một bị giáo sư hỏi á khẩu không trả lời được, đứng ở trên đài quẫn bách nói không ra lời thì Lăng Nhuế hoàn toàn rõ ràng hiểu. . . . . .

Thì ra là, không cần làm báo cáo cư nhiên thật sự là chuyện hạnh phúc trên thế giới như thế!

Buổi tối, Tiêu Hạo theo thường lệ lái xe tới đón cô. Bởi vì ngày mai là Chủ nhật, Lăng Nhuế liền đem một phần tài liệu tiếng anh giáo sư yêu cầu phiên dịch đem theo trở về.

Nói thật, kể từ sau khi đến khoa điện tử trình diện, Lăng Nhuế cũng chưa có một khắc rảnh rỗi qua. Trước kia cho dù là lúc thi nghiên cứu, cô còn có thể rút ra chút thời gian đi dạo phố một chút hóa giải một chút áp lực.

Nhưng này mấy ngày, cô không phải là bị an bài đi nghiên cứu một một ứng dụng tâm mạch điện tử, thì chính là bị giáo sư gọi lên phiên dịch tài liệu Anh văn. Vốn tưởng rằng Chủ nhật tình huống sẽ thoáng cải thiện một chút, ai ngờ lúc hơn bốn giờ chiều, Lăng Nhuế lại bị giáo sư gọi lên phòng làm việc, lúc ra cửa, trong tay dĩ nhiên là nhiều một xấp thật dầy tài liệu.

Lăng Nhuế vừa vào cửa xe, ánh mắt Tiêu Hạo liền khóa ở những tư liệu cô ôm trong ngực kia, nhíu nhíu mày, giọng nói có chút không vui, Nhuế Nhuế em đổi nghề thánh làm phiên dịch?

À? Lăng Nhuế tiện tay đảo những thứ tài liệu kia, nhất thời không có nghe được giọng nói anh có cái gì không đúng, giơ giơ lên tài liệu trong tay, Giáo sư nói cho em Chủ nhật phiên dịch xong.

Tiêu Hạo khẽ hừ một tiếng, khởi động xe, hỏi, Tối nay muốn đi nơi nào ăn cơm?

Vén vén sợi tóc, Lăng Nhuế không yên lòng liền nói một tiếng, Tùy tiện. Cúi đầu lại nhìn vào tài liệu.

Những tài liệu này gấp như vậy sao, bây giờ cần phải xem hết?

Dĩ nhiên không phải á! Cảm thấy giọng của Tiêu Hạo có chút cứng rắn, Lăng Nhuế ngoan ngoãn khép lại tài liệu bỏ vào trong túi xách, thuận tay liền đem túi để về phía sau chỗ ngồi, ai ngờ vừa nghiêng đầu, liền phát hiện chỗ ngồi phía sau xe có một bó hoa hồng to.

Quay xuống ghế ngồi, Lăng Nhuế đưa tay cầm đến kia bó hoa, màu tím giấy bọc ở trong, 11 đóa hoa hồng trắng, dính Kim Phấn, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

Khó trách vừa vào xe lại thấy mùi thơm rồi Lăng Nhuế cúi đầu lại gần hít hà, tâm tình nhất thời tốt vô cùng, ngón trỏ trái chọc chọc bắp đùi Tiêu Hạo, nhíu mày cười hì hì mở miệng, Là tặng cho em sao?

Tiêu Hạo nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lăng Nhuế, thuận miệng hừ một tiếng, liền không nói nữa nói cái gì.

Lăng Nhuế đưa tay đùa giỡn hoa tươi trong tay, đắm chìm trong trong vui sướng đến đột ngột này, hoàn toàn cho là Tiêu Hạo chỉ là tâm huyết dâng trào.

Lúc xe lái đến cổng nhà hàng, Tiêu Hạo thấy Lăng Nhuế còn không hề hay biết, liền đưa tay mở radio. Lăng Nhuế đang buồn bực người này lúc nào thì lại thích nghe radio dữ vậy, vừa vặn bên trong truyền đến lời của người dẫn chương trình nhẹ nhàng, . . . . . . Hôm nay là đêm thất tịch, tôi và tất cả nhân viên cũng làm việc trong đài mong ước mọi người có tình sẽ thành thân thuộc, phía sau sẽ phát bài《 chuyện lãng mạn nhất 》của Triệu Vịnh Hoa, hi vọng mọi người có thể như ca lời ca khúc, ngày ngày đem người yêu để ở trong lòng, cả đời yêu Thương lãng mạn.

Cúi đầu lấy điện thoại di động mở ra xem lịch ngày, Lăng Nhuế không nhịn được cau mày cắn nổi lên đôi môi, tuần trước cô còn đem ngày hôm nay giắt ngoài miệng, ở nhà than thở đòi hỏi Tiêu Hạo phải tặng quà, bận rộn thế nào liền đem

/46

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status