Hoắc Huân biết Thẩm Chi Khiêm nhất định đã dặn dò cô rồi, vừa là dặn dò cũng là cảnh cáo, "Chuyện hôm nay, nếu tiết lộ ra ngoài, cô nhất định sẽ chết rất khó coi."
Nếu chuyện Giang Diệu Cảnh bị thương truyền đến tai mẹ con Mộc Cầm và Giang Diệu Thiên, chắc chắn sẽ nhân cơ hội gây chuyện.
"Tôi sẽ không." Tống Uần Uần cúi đầu, "Tôi lấy hòm thuốc xong sẽ đi ngay."
Cô lên lầu thấy người đàn ông đang quay lưng về phía cửa, chiếc áo sơ mi dính máu trên người đã được cởi ra, cả tấm lưng gầy mà rộng, eo của anh rất hẹp, không có mỡ thừa, nối liền với đường cong săn chắc của hông, cân đối mà thẳng tắp, mơ hồ lại toát ra một cảm giác đầy sức mạnh."Còn chưa đi?" Người đàn ông không quay đầu lại, dường như cũng nhận ra ánh mắt nhìn thẳng của cô, giọng nói lười biếng lại pha lẫn một tia chế giễu.
Tổng Uần Uẩn vội cúi đầu, vừa rồi cô lại nhìn đến ngẩn người.
Cô đặt thuốc xuống, "Đây là thuốc uống, cái này là thuốc bôi ngoài."
Giang Diệu Cảnh không quay đầu lại, chỉ nhạt nhẽo ừ một tiếng.
Tống Uẩn Uẩn cũng không nói nhiều.
Xách hòm thuốc rồi đi ra ngoài.Cô bắt taxi quay về bệnh viện là đã gần mười một giờ, cô đến nhà ăn của bệnh viện ăn chút gì đó, vừa về đến khoa đã bị viện trường gọi đến văn phòng của ông ta.
"Về chuyện đi học ở Quân khu 2, tôi chuẩn bị đề Trần Ôn Nghiên đi." Viện trưởng nghiêm túc, dường như có nỗi khổ khó nói.
Trong lòng Tống Uẩn Uẩn ngẩn ra, không cam lòng hỏi lại: "Không phải đã nói là để tôi đi sao?"
"Cô cũng biết đó, những thiết bị y tế công nghệ cao trong bệnh viện chúng ta đều là do Tập đoàn Thiên Tụ quyên tặng, Giang Diệu Cành dặn dò tôi, bảo tôi chăm sóc cho bác sĩ Trần, tôi cũng không thể không làm."
Tổng Uẩn Uẩn nghe thấy cái tên Giang Diệu Cảnh, không khỏi có chút căng thẳng, tuy dưới sự thừa nhận của hai nhà cô đã trở thành vợ của Giang Diệu Cảnh, nhưng hai người vẫn chưa chính thức gặp mặt.
Cô chỉ từng thấy anh trên tạp chí tài chính và trên TV.
Anh và Trần Ôn Nghiên?Tim Tống Uần Uẩn chùng xuống một nhịp, nhưng vẻ mặt lại vô cùng bình tĩnh, "Là vậy sao?"
"Đúng vậy, tố chất nghề nghiệp và y thuật của cô, chúng tôi đều công nhận." Viện trường an ủi, trong lứa bác sĩ trẻ này, viện trường tán thường cô nhất.
Tổng Uẩn Uẩn cúi đầu, "Tôi hiểu rồi."
Người vợ bị ép gả cho anh như cô hoàn toàn không đáng nhắc tới, anh cũng sẽ không để trong lòng.
"Buổi chiều tôi có ca phẫu thuật, tôi đi trước đây." Cô nói.
Trong lòng cô biết, chuyện này chắc chắn không thể cứu vãn được nữa.
Viện trường thở dài, để cô đi làm việc.
Buổi chiều dồn hết sức vào công việc, hai ca phẫu thuật xong cô đã kiệt sức, cô rửa tay, cởi bỏ bộ đồ phẫu thuật màu xanh ngồi trên ghế nghỉ ngơi.
Trần Ôn Nghiên bước vào."Bác sĩ Tống." Cô ta cười, "Tôi mời cô ăn cơm nhé."
"Tôi còn có việc." Cô từ chối khéo, quan hệ của cô và Trần Ôn Nghiên không phải là quá tốt, chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn giản.
Họ tốt nghiệp cùng một trường đại học.
Còn cùng một khóa.
Nhưng Trần Ôn Nghiên là kiểu người có tính cách mạnh mẽ, thích thể hiện, còn thích so bì với người khác.
Còn cô thì thích yên tĩnh, thích đọc sách, hai người không cùng một đường.
Cho nên không trở thành bạn tốt.
"Vậy à." Trần Ôn Nghiên lộ vẻ khó xử, "Thực ra tôi tìm cô là có chuyện muốn nói."
|
/1615
|

