Cưới Trước Yêu Sau ,Đêm Tân Hôn Định Mệnh

Chương 27

/1615



Tư thế ngà người ra sau của anh càng thêm thả lòng, lười biếng, có chút hứng thú nói: "Muốn tôi tha thứ cho cô ta, được thôi, bảo cô ta tự đến cầu xin tôi."Thẩm Chi Khiêm nhìn ra được Giang Diệu Cành vẫn chưa nguôi giận, anh ấy giải thích: "Nếu không phải em ấy đã đến đường cùng cũng sẽ không đến tìm tôi." 

Anh ấy biết Tổng Uẩn Uẩn không thích làm phiền người khác. 

Giang Diệu Cảnh hừ lạnh, đường cùng? 

Thật sự đến đường cùng rồi, sao không trực tiếp đến tìm anh? 

Vẫn là chưa đến bước đường cùng! 

"Diệu Cảnh..." 

Thẩm Chi Khiêm còn muốn nói giúp Tống Uần Uẩn, nhưng Giang Diệu Cảnh lại không muốn nghe, "Tôi đã nói rồi, bảo cô ta tự đến tìm tôi." 

Giọng điệu của anh rõ ràng không kiên nhẫn. 

Thẩm Chi Khiêm hiểu ra, mình có nói tiếp cũng vô dụng, "Vậy thì cậu cũng đừng quá làm khó em ấy, nể tình em ấy đã chữa thương cho cậu."Giang Diệu Cảnh nhàn nhạt liếc mắt qua, "Cậu thích cô ta à?" 

Nói giúp cô như vậy? 

Quan hệ tốt đến mức này rồi? 

Người đàn ông thân mật của Tổng Uẩn Uẩn không phải là cậu ta đấy chứ? 

Thẩm Chi Khiêm vội giài thích, "Không phải, tôi thích em ấy... không, chính xác mà nói là ngưỡng mộ, thực ra em ấy rất được yêu mến, lúc còn đi học con trai thích em ấy rất nhiều, người theo đuổi em ấy cũng rất nhiều, em ấy đều từ chối cà, rất trong sạch, là một cô gái tốt, nếu không phải tôi đã có người mình thích, có lẽ thật sự sẽ thích em ấy, ha ha..." 

Giang Diệu Cảnh liếc mắt đẩy chế giễu, thẩm nghĩ, cậu mù rồi à? 

Con mắt nào của cấu thấy cô ta trong sạch vậy? 

Là một cô gái tốt, lại có thể đi tìm đàn ông trong đêm tân hôn?Cắm sừng anh? 

Nghĩ đến đây, sắc mặt anh không khỏi trầm xuống. 

Thẩm Chi Khiêm không phát hiện ra sự khác thường của Giang Diệu Cảnh, trong lòng thở dài, nhưng cũng đành bất lực. 

Ra khỏi công ty, anh ấy đứng ở cửa gọi một cuộc điện thoại cho Tổng Uẩn Uẩn. 

Sau khi chia tay Thẩm Chi Khiêm, cô đến bệnh viện thăm mẹ, trên đường nhận được điện thoại của anh ấy. 

Anh ấy xin lỗi nói không thể thuyết phục được Giang Diệu Cành. 

Tống Uần Uần biết tính tình của Giang Diệu Cảnh, nói: "Không sao đâu, chuyện này anh cũng đừng để trong lòng." 

Cúp điện thoại, cô điều chỉnh tâm trạng rồi bước vào khu nội trú.Nhưng cô vừa vào, y tá nhìn thấy cô đã nói: "Mẹ cô tỉnh rồi." 

Tống Uần Uẩn kích động, "Thật sao?" 

Y tá trả lời: "Thật, mau vào thăm đi, tôi vốn đang định gọi điện cho cô đây." 

"Cảm ơn chị." 

Mẹ cô đã được chuyển đến phòng bệnh thường, cô đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy mẹ mở mắt, đầu tiên là do dự, sau đó sải bước đi tới "Mẹ" Cô muốn cưới với mẹ, nhưng lại quả kích động, nước mắt rơi xuống. 

"Uẩn Uẩn à." Hàn Hân yếu ớt giơ tay lên. 

Tổng Uần Uần vội vàng đến nằm lấy. 

Đây có lẽ là chuyện khiến cô an tâm nhất."Mẹ xin lỗi con..." 

Hàn Hân biết bệnh của mình nặng đến mức nào, bây giờ có thể khỏi, cô chắc chắn đã đồng ý yêu cầu của Tống Lập Thành gả vào nhà họ Giang. 

Nếu không cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để chữa bệnh cho mình. 

Hàn Hân đỏ mắt, "Nhìn con hy sinh như vậy, mẹ thà chết còn hơn..." 

"Mẹ." Cô nắm chặt tay mẹ, "Không có mẹ, thì làm sao có con?" 

Nếu không phải vì lúc sinh cô mẹ bị khó sinh, cơ thể bị tổn thương, không thể sinh thêm được nữa, cũng sẽ không bị Tống Lập Thành ghét bỏ rồi ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác.




/1615

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status