Ta đương nhiên không tin lời Tam thúc nói, trong triều phong vân thay đổi chỉ trong nháy mắt, Kinh Thành cách xa nơi này ngàn dặm, Thương Song Cẩn sao có thể chỉ vì Trưởng Tôn Liệt muốn tới Vân Châu liền dễ dàng rời khỏi Kinh Thành đây? Hắn mưu cầu đại vị (ngôi vua), trong mắt loại người này, nữ nhân cũng chẳng khác gì món đồ chơi cả. Mặc dù trong lòng hắn có mấy phần yêu thích ta, thì cũng không có khả năng vì ta mà bỏ qua mưu tính. Hắn tới Vân Châu nhất định là có chuyện quan trọng để làm đi, tỷ như, trong núi ta còn cất giữ vạn thạch lương thực nha.
Mưa liên tiếp mấy ngày rốt cục cũng đã ngừng, bảy tám ngày rồi đều là trời quang mây tạnh, nước lũ dần dần rút xuống. Tam thúc và lão Thôi chia người thành hai, một đội lên núi nhanh chóng dọn dẹp bố trí phòng ốc chuẩn bị nghênh đón khách quý, một dội dẫn người xuống núi tu sửa nông trang đã bị hủy đi hơn nửa.
Có Tam thúc lo liệu hết công việc trong trang, ta nhàn nhã rong chơi. Ngày ngày đọc sách, lên lớp, biên soạn lại sách việc đồng áng, ôm Trí Uyển linh lợi lắc lư, cuộc sống thanh nhàn, thoải mái. Cái đinh trong mắt là Phương Tiếu cũng vì thu Trí Duệ làm đồ đệ mà mỗi ngày đều bận việc dạy dỗ nên ‘ trông chừng ’ta cũng lỏng đi rất nhiều.
Hòa Tạp gửi thư đến, nói hắn sẽ tranh thủ trở về trước ngày sinh nhật ta, bảo ta chớ có lười biếng, làm cho hắn mấy bộ áo để thay đi. Sau khi Tam thúc biết được, vô cùng ghen tị, nói ta không có lương tâm, cùi chỏ chõ ra ngoài, cuối cùng nói không được, ta làm cho Hòa Tạp mấy bộ, thì phải làm cho Người gấp đôi.
Lãng Đạt và người mẹ mù của nàng được ta lưu lại trên núi, tiểu cô nương rất có lòng tự tôn, không chịu nhận không sự giúp đỡ, bảo ta tìm việc gì đó cho nàng làm. Ta nhìn nàng mà phát sầu, mới mười hai tuổi a, thân thể gầy yếu hơn cả Trí Duệ, có thể làm cái gì chuyện gi đây?
Mẹ Lãng Đạt cũng đứng ra nói chuyện, lời nói khẩn thiết, bà nói cha Lãng Đạt mất sớm, năm năm trước mắt của bà lại mù, chuyện trong nhà tất cả đều là Lãng Đạt lo liệu, đứa nhỏ này từ nhỏ đã có thể chịu khổ, cũng coi như là thông minh, cái gì cũng biết làm, nhà bị hồng thủy cuốn đi rồi, ta có thể chứa chấp họ đã là một đại ân, họ không thể cứ ăn không ngồi rồi. . . . . .
Được rồi.
Trầm ngâm một chút, trong đầu ta toát ra ý nghĩ. Sau thiên tai thường có đại dịch, ở thời đại này cơ hồ là không thể kháng cự quy luật ấy. Lãng Đạt am
Mưa liên tiếp mấy ngày rốt cục cũng đã ngừng, bảy tám ngày rồi đều là trời quang mây tạnh, nước lũ dần dần rút xuống. Tam thúc và lão Thôi chia người thành hai, một đội lên núi nhanh chóng dọn dẹp bố trí phòng ốc chuẩn bị nghênh đón khách quý, một dội dẫn người xuống núi tu sửa nông trang đã bị hủy đi hơn nửa.
Có Tam thúc lo liệu hết công việc trong trang, ta nhàn nhã rong chơi. Ngày ngày đọc sách, lên lớp, biên soạn lại sách việc đồng áng, ôm Trí Uyển linh lợi lắc lư, cuộc sống thanh nhàn, thoải mái. Cái đinh trong mắt là Phương Tiếu cũng vì thu Trí Duệ làm đồ đệ mà mỗi ngày đều bận việc dạy dỗ nên ‘ trông chừng ’ta cũng lỏng đi rất nhiều.
Hòa Tạp gửi thư đến, nói hắn sẽ tranh thủ trở về trước ngày sinh nhật ta, bảo ta chớ có lười biếng, làm cho hắn mấy bộ áo để thay đi. Sau khi Tam thúc biết được, vô cùng ghen tị, nói ta không có lương tâm, cùi chỏ chõ ra ngoài, cuối cùng nói không được, ta làm cho Hòa Tạp mấy bộ, thì phải làm cho Người gấp đôi.
Lãng Đạt và người mẹ mù của nàng được ta lưu lại trên núi, tiểu cô nương rất có lòng tự tôn, không chịu nhận không sự giúp đỡ, bảo ta tìm việc gì đó cho nàng làm. Ta nhìn nàng mà phát sầu, mới mười hai tuổi a, thân thể gầy yếu hơn cả Trí Duệ, có thể làm cái gì chuyện gi đây?
Mẹ Lãng Đạt cũng đứng ra nói chuyện, lời nói khẩn thiết, bà nói cha Lãng Đạt mất sớm, năm năm trước mắt của bà lại mù, chuyện trong nhà tất cả đều là Lãng Đạt lo liệu, đứa nhỏ này từ nhỏ đã có thể chịu khổ, cũng coi như là thông minh, cái gì cũng biết làm, nhà bị hồng thủy cuốn đi rồi, ta có thể chứa chấp họ đã là một đại ân, họ không thể cứ ăn không ngồi rồi. . . . . .
Được rồi.
Trầm ngâm một chút, trong đầu ta toát ra ý nghĩ. Sau thiên tai thường có đại dịch, ở thời đại này cơ hồ là không thể kháng cự quy luật ấy. Lãng Đạt am

/29
|