Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông
Chương 72 - Và nói em nghe: Mình vốn sinh ra ở trên cuộc đời để tin tình yêu, mà? (2)
/72
|
“ Không phải trùng hợp, đúng không ” Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng nói, đều đều tiếng nói hoàn toàn không phải một câu nghi vấn, mà là chắc chắn, cậu xoay nhẹ thân, nhìn bãi một loạt những loại chai lớn nhỏ khác nhau, vươn tay, Diệp Cẩn Niên cầm lấy một chai rượu sang quý trên xe đẩy mà chính mình đã đem vào.
* Muốn loại này chứ? ” Cậu khẽ đưa lên, hỏi Tiết Minh Triết.
“ À phải rồi, bản thân tôi tại sao ở đây, vì cái gì, anh cũng đâu phải nghĩ không ra được, rất rõ là đằng khác nhỉ, nhưng vì cớ gì lại đem tôi ra làm trò tiêu khiển. Ra mặt giúp Uyên để hả giận, hay là có ý định khác? ” Nói đến đây, Diệp Cẩn Niên cười cười không nói tiếp nữa, cái âm điệu và cách lý giải này gần như nói trúng tim đen của Tiết Minh Triết, hắn ta hô hấp khựng lại.
Tiết Minh Triết nổi cáu “ Cậu đang có ý gì?!”
Diệp Cẩn Niên “Ừm thì
Nghi ngờ với tình bạn mà anh dành cho Uyên thật đấy ” Diệp Cẩn Niên thẳng thắn đáp, nhìn một lúc chai rượu, cùng với ý tưởng táo bạo vừa hiện lên, Diệp Cẩn Niên không cần đến Tiết Minh Triết đồng ý có hay không dùng loại rượu này, cậu gỡ đi lớp nhãn dán trên nút chai, từ từ khẩy nhẹ mút sốp.
Thanh âm khi được bật mở, chai rượu thoáng một hương thơm ngào ngạt.
Diệp Trí! Rõ ràng thân phận hiện tại của cậu, thái độ phục vụ khách hàng như vậy sao? Tôi có cần báo cho quản lý của cậu không? ” Tiết Minh Triết trở nên khó chịu hơn, giọng điệu cứng đờ nói, dường như không nghĩ Diệp Cẩn Niên lại dám trắng ra hỏi như vậy, câu châm chọc chuẩn bị đã nghẹn nơi cổ họng, muốn thốt cũng chẳng đặng.
“ Không biết xấu hổ! ” Tiết Minh Triết âm âm trắc trắc mắng.
“ Tôi hỏi này, cậu đã phục vụ ai chưa vậy, nếu không chúng ta chơi chơi, hưởng thụ một chút nhỉ?
Một lời này vang lên, tiếng cười đùa và phụ họa lập tức biến thành hư vô, Tiết Minh Triết gương mặt cứng đờ lại, giống như đang có một loại bị đồng đội heo bóp cổ, biểu cảm giật nhẹ nhưng đã bị màn đêm che giấu giúp.
Trong vòng ai chẳng biết, quán bar này thuộc thế lực ngầm trong giới, ngoại trừ buôn bán và giải trí, không thiếu những giao dịch bẩn phía sau. Chưa kể đến dịch vụ, là buôn bán mại dâm xác thịt, phục vụ ít nhiều đều phải chịu bị khách hàng làm nhục, bởi vật tiền lương và tiền bo thêm càng hậu hĩnh.
Diệp Trí trước kia suy nghĩ cực đơn giản, Omega cùng lắm cũng yếu thế hơn, nếu cẩn thận thì chắc sẽ không sao, nên không hề đề phòng gì mà chấp nhận lời giới thiệu của người bạn duy nhất, Vân Thiền.
Lại nghĩ xa hơn thử xem, mặt mũi Kiều gia và Kiều Kính Uyên để vào đâu nếu việc Diệp Trí làm phục vụ ở nơi này bị phanh phui. Ngay cả nguyên cốt truyện cũng đã nói ra hậu quả cho quyết định bất chấp này của Diệp Trí.
Uyên tuy tra, nhưng Diệp Trí có khôn hơn bao nhiêu đâu.
“ Đê tiện, chó cái động dục ” Có một giọng nói đã thay Tiết Minh Triết mắng chửi.
Lời nay đưa Diệp Cẩn Niên thoát khỏi suy ngẫm, về với thực tại.
“ Haha ” Diệp Cẩn Niên nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, cậu bỏ ngoài tai và làm như thể đấy là lời chẳng dành để nói cho chính mình, như một kẻ ngoài lề nghe chuyện nhàn thoại, bất lực làm sao.
Cậu có ý vị quay đầu ngước lên, rất nhanh đã nhìn lại vào đám người nọ “ Tôi đến để rót cho anh nhỉ? ”, lời này là nói cho Tiết Minh Triết nghe, Diệp Cẩn Niên muốn đi đến trước mặt hắn ta, không gian phòng rất lớn, ở giữa là chiếc bàn để đủ loại chai nước và ăn vặt, đường đi rất rộng, nhưng Tiết Minh Triết không để yên cho mọi việc bình thường.
‘Đứng lên bàn, tôi trả thêm tiền bo ” Hắn đưa ra đề nghị, dịch một chút tư thế ngồi của chính mình, tựa như một vị vương giả, uống cạn đi ly rượu trên tay, cay ngọt hậu vị làm cổ họng càng thêm ngứa ngáy.
Trong lòng dâng lên thỏa mãn cùng cảm giác thượng vị giả, như ngọn lửa bị tưới thêm chất cồn mà nao nao háo hức.
“ Trên bàn sao? ” Diệp Cẩn Niên hơi chút nghi hoặc hỏi, phải nói rằng, thanh âm của cậu rất dễ nghe, là bẩm sinh, trời ban cho cùng với việc cậu thảo thỏa đáng đáng là sinh viên nhạc viện, chất giọng thuần túy không vươn lấy tạp chất của vỡ giọng, sự nhẹ nhàng đến mức bình tĩnh hỏi ngược Tiết Minh Triết, không một do dự phẫn uất, đầu nhẹ oai một chút như thể không nghe rõ ràng.
“ Sợ? ” Tiết Minh Triết khiêu khích.
Cũng không phải ” Diệp Cẩn Niên đáp.
“ Vậy thì làm đi, nghe theo yêu cầu của khách là điều phục vụ như cậu cần đáp ứng, bất chấp mà khiến tôi vừa ý, để được thêm tiền, đúng không, huống chi cậu dám đắc tội chúng tôi không? Kiều Kính Uyên còn phải nể mặt mũi chúng tôi đôi ba phần, chọc giận cậu ta, cậu, không có ngày tốt về sau đâu ” Tiết Minh Triết vừa thuyết phục vừa đe dọa lấy Diệp Cẩn Niên, hắn không tiếng động chèn ép thiếu niên “ Phải rồi, cởi khẩu trang ra
“ Lắm yêu cầu quá đấy ” Diệp Cẩn Niên bất mãn nói, cậu bước một chân lên trên bàn, phóng khoáng đem khẩu trang bứt ra, vứt ở dưới đất, vững vàng đá ngã một chai rượu để bước thẳng đến trước mặt của Tiết Minh Triết, chiếc bàn không dài, chỉ ba đến 4 sải chân của Diệp Cẩn Niên đã đến nơi.
Tiết Minh Triết cực kỳ bất ngờ khi Diệp Cẩn Niên lại dứt khoát đến như vậy, dù bên tai là tiếng chỉ trích cười đùa của nhiều cá nhân, như rằng không nghe lọt tai, không mang ti tiện hèn mọn vốn có của xuất thân và điều cậu ta đang làm xấu mặt của Kiều Kính Uyên.
Không đúng, không giống, có thứ gì đó đã thay đổi.
Vốn dĩ, không nên là như vậy.
Đứng trên bàn, lấy vị thế ở trên cao nhìn xuống, cái bóng của Diệp Cẩn Niên bao trùm lấy thân ảnh của Alpha phía dưới, môi Diệp Cẩn Niên cong lên độ cung, là cười, lại u ám đến kỳ lạ, có lẽ bởi ánh mắt đen tối như hồ sâu biển đêm kia khiến thiếu niên bí ẩn hơn bao giờ hết.
“ Cậu....” Tiết Minh Triết ấp úng.
Diệp Cẩn Niên bước chân xuống khỏi bàn, vị trí bàn cách ghế sopha vừa thoáng để cậu đứng ngay trước mặt của Tiết Minh Triết, tay của hắn vẫn còn ly rượu đã cạn kiệt, cậu rót cho hắn, không nhiều không ít mà gãi đúng chỗ ngứa ngưng lại.
“ Đã chuẩn bị chưa? ” Diệp Cẩn Niên bất chợt hỏi hắn.
“ Cái gì? ” Tiết Minh Triết theo bản năng đáp lại.
* Tách!
Ánh đèn biến mất, căn phòng chìm vào trong bóng đêm liên miên, im ắng, im đến mọi thứ trở nên đáng sợ, Tiết Minh Triết chỉ kịp chớp chớp đôi mắt, rất nhỏ âm thanh tiếng hít thở và hô hoán, sau đó.
* Choang!
* Tách.... tách.....
"Ah!"
“ Có chuyện gì vậy???"
Hỗn loạn những thứ âm thanh khác nhau, không biết đã xảy ra những gì, Diệp Cẩn Niên ở trong đêm nhẹ nhàng di chuyển, trên tay là thanh thép không gỉ màu, cậu cầm chắc thanh thép dài trên tay, vuốt nhẹ thân nó, đôi mắt trong đêm chất chứa nhiều lắm hoài niệm.
Cánh tay cậu vung lên.
Mang theo tiếng gió vun vút.
Kêu rên và than khóc âm thanh, những người ngồi trong phòng không kịp phản ứng mà chịu trận, tiếng kêu đến khan cả cổ nhưng lại không bị bảo vệ bên ngoài kịp thời phát hiện, có người muốn mở điện thoại hoặc là đèn, lại như có quỷ ám, người có ý định không ít nhiều bị ăn một cú điếng người.
Thẩm Vọng Dao căng chặt cơ thể ở ghế, tiếng đồ vật lung tung rối loạn nện trên sàn, đôi mắt hắn mở to nhìn trong bóng tối tịch mịch này, cái gì cũng không thấy, hoàn toàn bị che phủ bởi thanh âm cùng kịch liệt ho khan.
Chỉ là.... hắn không bị gì cả.
* Phanh!
“ Ah.....! ” Tiếng cắn răng gắn giọng nhẹ, quen thuộc ở người bên cạnh Thẩm Vọng Dao, Pheromone mang theo uy hiếp tràn trong không khí, là máu tươi cùng với rượu hòa cùng với nhau, Thẩm Vọng Dao mờ mịt nhìn sang Tiết Minh Triết.
Trong lòng không quá hiểu rõ, vì sao Diệp Trí lại tha cho bản thân?
* Muốn loại này chứ? ” Cậu khẽ đưa lên, hỏi Tiết Minh Triết.
“ À phải rồi, bản thân tôi tại sao ở đây, vì cái gì, anh cũng đâu phải nghĩ không ra được, rất rõ là đằng khác nhỉ, nhưng vì cớ gì lại đem tôi ra làm trò tiêu khiển. Ra mặt giúp Uyên để hả giận, hay là có ý định khác? ” Nói đến đây, Diệp Cẩn Niên cười cười không nói tiếp nữa, cái âm điệu và cách lý giải này gần như nói trúng tim đen của Tiết Minh Triết, hắn ta hô hấp khựng lại.
Tiết Minh Triết nổi cáu “ Cậu đang có ý gì?!”
Diệp Cẩn Niên “Ừm thì
Nghi ngờ với tình bạn mà anh dành cho Uyên thật đấy ” Diệp Cẩn Niên thẳng thắn đáp, nhìn một lúc chai rượu, cùng với ý tưởng táo bạo vừa hiện lên, Diệp Cẩn Niên không cần đến Tiết Minh Triết đồng ý có hay không dùng loại rượu này, cậu gỡ đi lớp nhãn dán trên nút chai, từ từ khẩy nhẹ mút sốp.
Thanh âm khi được bật mở, chai rượu thoáng một hương thơm ngào ngạt.
Diệp Trí! Rõ ràng thân phận hiện tại của cậu, thái độ phục vụ khách hàng như vậy sao? Tôi có cần báo cho quản lý của cậu không? ” Tiết Minh Triết trở nên khó chịu hơn, giọng điệu cứng đờ nói, dường như không nghĩ Diệp Cẩn Niên lại dám trắng ra hỏi như vậy, câu châm chọc chuẩn bị đã nghẹn nơi cổ họng, muốn thốt cũng chẳng đặng.
“ Không biết xấu hổ! ” Tiết Minh Triết âm âm trắc trắc mắng.
“ Tôi hỏi này, cậu đã phục vụ ai chưa vậy, nếu không chúng ta chơi chơi, hưởng thụ một chút nhỉ?
Một lời này vang lên, tiếng cười đùa và phụ họa lập tức biến thành hư vô, Tiết Minh Triết gương mặt cứng đờ lại, giống như đang có một loại bị đồng đội heo bóp cổ, biểu cảm giật nhẹ nhưng đã bị màn đêm che giấu giúp.
Trong vòng ai chẳng biết, quán bar này thuộc thế lực ngầm trong giới, ngoại trừ buôn bán và giải trí, không thiếu những giao dịch bẩn phía sau. Chưa kể đến dịch vụ, là buôn bán mại dâm xác thịt, phục vụ ít nhiều đều phải chịu bị khách hàng làm nhục, bởi vật tiền lương và tiền bo thêm càng hậu hĩnh.
Diệp Trí trước kia suy nghĩ cực đơn giản, Omega cùng lắm cũng yếu thế hơn, nếu cẩn thận thì chắc sẽ không sao, nên không hề đề phòng gì mà chấp nhận lời giới thiệu của người bạn duy nhất, Vân Thiền.
Lại nghĩ xa hơn thử xem, mặt mũi Kiều gia và Kiều Kính Uyên để vào đâu nếu việc Diệp Trí làm phục vụ ở nơi này bị phanh phui. Ngay cả nguyên cốt truyện cũng đã nói ra hậu quả cho quyết định bất chấp này của Diệp Trí.
Uyên tuy tra, nhưng Diệp Trí có khôn hơn bao nhiêu đâu.
“ Đê tiện, chó cái động dục ” Có một giọng nói đã thay Tiết Minh Triết mắng chửi.
Lời nay đưa Diệp Cẩn Niên thoát khỏi suy ngẫm, về với thực tại.
“ Haha ” Diệp Cẩn Niên nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, cậu bỏ ngoài tai và làm như thể đấy là lời chẳng dành để nói cho chính mình, như một kẻ ngoài lề nghe chuyện nhàn thoại, bất lực làm sao.
Cậu có ý vị quay đầu ngước lên, rất nhanh đã nhìn lại vào đám người nọ “ Tôi đến để rót cho anh nhỉ? ”, lời này là nói cho Tiết Minh Triết nghe, Diệp Cẩn Niên muốn đi đến trước mặt hắn ta, không gian phòng rất lớn, ở giữa là chiếc bàn để đủ loại chai nước và ăn vặt, đường đi rất rộng, nhưng Tiết Minh Triết không để yên cho mọi việc bình thường.
‘Đứng lên bàn, tôi trả thêm tiền bo ” Hắn đưa ra đề nghị, dịch một chút tư thế ngồi của chính mình, tựa như một vị vương giả, uống cạn đi ly rượu trên tay, cay ngọt hậu vị làm cổ họng càng thêm ngứa ngáy.
Trong lòng dâng lên thỏa mãn cùng cảm giác thượng vị giả, như ngọn lửa bị tưới thêm chất cồn mà nao nao háo hức.
“ Trên bàn sao? ” Diệp Cẩn Niên hơi chút nghi hoặc hỏi, phải nói rằng, thanh âm của cậu rất dễ nghe, là bẩm sinh, trời ban cho cùng với việc cậu thảo thỏa đáng đáng là sinh viên nhạc viện, chất giọng thuần túy không vươn lấy tạp chất của vỡ giọng, sự nhẹ nhàng đến mức bình tĩnh hỏi ngược Tiết Minh Triết, không một do dự phẫn uất, đầu nhẹ oai một chút như thể không nghe rõ ràng.
“ Sợ? ” Tiết Minh Triết khiêu khích.
Cũng không phải ” Diệp Cẩn Niên đáp.
“ Vậy thì làm đi, nghe theo yêu cầu của khách là điều phục vụ như cậu cần đáp ứng, bất chấp mà khiến tôi vừa ý, để được thêm tiền, đúng không, huống chi cậu dám đắc tội chúng tôi không? Kiều Kính Uyên còn phải nể mặt mũi chúng tôi đôi ba phần, chọc giận cậu ta, cậu, không có ngày tốt về sau đâu ” Tiết Minh Triết vừa thuyết phục vừa đe dọa lấy Diệp Cẩn Niên, hắn không tiếng động chèn ép thiếu niên “ Phải rồi, cởi khẩu trang ra
“ Lắm yêu cầu quá đấy ” Diệp Cẩn Niên bất mãn nói, cậu bước một chân lên trên bàn, phóng khoáng đem khẩu trang bứt ra, vứt ở dưới đất, vững vàng đá ngã một chai rượu để bước thẳng đến trước mặt của Tiết Minh Triết, chiếc bàn không dài, chỉ ba đến 4 sải chân của Diệp Cẩn Niên đã đến nơi.
Tiết Minh Triết cực kỳ bất ngờ khi Diệp Cẩn Niên lại dứt khoát đến như vậy, dù bên tai là tiếng chỉ trích cười đùa của nhiều cá nhân, như rằng không nghe lọt tai, không mang ti tiện hèn mọn vốn có của xuất thân và điều cậu ta đang làm xấu mặt của Kiều Kính Uyên.
Không đúng, không giống, có thứ gì đó đã thay đổi.
Vốn dĩ, không nên là như vậy.
Đứng trên bàn, lấy vị thế ở trên cao nhìn xuống, cái bóng của Diệp Cẩn Niên bao trùm lấy thân ảnh của Alpha phía dưới, môi Diệp Cẩn Niên cong lên độ cung, là cười, lại u ám đến kỳ lạ, có lẽ bởi ánh mắt đen tối như hồ sâu biển đêm kia khiến thiếu niên bí ẩn hơn bao giờ hết.
“ Cậu....” Tiết Minh Triết ấp úng.
Diệp Cẩn Niên bước chân xuống khỏi bàn, vị trí bàn cách ghế sopha vừa thoáng để cậu đứng ngay trước mặt của Tiết Minh Triết, tay của hắn vẫn còn ly rượu đã cạn kiệt, cậu rót cho hắn, không nhiều không ít mà gãi đúng chỗ ngứa ngưng lại.
“ Đã chuẩn bị chưa? ” Diệp Cẩn Niên bất chợt hỏi hắn.
“ Cái gì? ” Tiết Minh Triết theo bản năng đáp lại.
* Tách!
Ánh đèn biến mất, căn phòng chìm vào trong bóng đêm liên miên, im ắng, im đến mọi thứ trở nên đáng sợ, Tiết Minh Triết chỉ kịp chớp chớp đôi mắt, rất nhỏ âm thanh tiếng hít thở và hô hoán, sau đó.
* Choang!
* Tách.... tách.....
"Ah!"
“ Có chuyện gì vậy???"
Hỗn loạn những thứ âm thanh khác nhau, không biết đã xảy ra những gì, Diệp Cẩn Niên ở trong đêm nhẹ nhàng di chuyển, trên tay là thanh thép không gỉ màu, cậu cầm chắc thanh thép dài trên tay, vuốt nhẹ thân nó, đôi mắt trong đêm chất chứa nhiều lắm hoài niệm.
Cánh tay cậu vung lên.
Mang theo tiếng gió vun vút.
Kêu rên và than khóc âm thanh, những người ngồi trong phòng không kịp phản ứng mà chịu trận, tiếng kêu đến khan cả cổ nhưng lại không bị bảo vệ bên ngoài kịp thời phát hiện, có người muốn mở điện thoại hoặc là đèn, lại như có quỷ ám, người có ý định không ít nhiều bị ăn một cú điếng người.
Thẩm Vọng Dao căng chặt cơ thể ở ghế, tiếng đồ vật lung tung rối loạn nện trên sàn, đôi mắt hắn mở to nhìn trong bóng tối tịch mịch này, cái gì cũng không thấy, hoàn toàn bị che phủ bởi thanh âm cùng kịch liệt ho khan.
Chỉ là.... hắn không bị gì cả.
* Phanh!
“ Ah.....! ” Tiếng cắn răng gắn giọng nhẹ, quen thuộc ở người bên cạnh Thẩm Vọng Dao, Pheromone mang theo uy hiếp tràn trong không khí, là máu tươi cùng với rượu hòa cùng với nhau, Thẩm Vọng Dao mờ mịt nhìn sang Tiết Minh Triết.
Trong lòng không quá hiểu rõ, vì sao Diệp Trí lại tha cho bản thân?
/72
|