Cao Lãng vừa nghe thấy chuông điện thoại vang lên lập tức bước lên tiếp, thanh âm mềm nhẹ từ trong microphone truyền ra, khiếp anh phát hiện ra cho dù không nhìn thấy mặt Uyển Dung, nỗi nhớ cô cũng không giảm đi một chút nào, ngược lại thân ảnh của cô hiện lên trong đầu càng ngày càng rõ ràng.
Lúc này cô nhất định là đang lười biếng ôm gối đầu nằm trên giường, ánh mắt híp lại như trăng non lộ ra nụ cười nhạt, chỉ cần nói ra xưng hô chỉ thuộc về anh, tâm anh cũng mềm như một vũng nước.
“Anh Lãng, đã muộn vậy rồi anh vẫn chưa đi ngủ sao? Lần sau nếu quá thời gian mà em còn không nhận điện thoại, anh liền về phòng ngủ trước đi, biết không? Đừng chờ ngây ngốc ở nơi đó nữa.”
Ứng Uyển Dung đau lòng, tính cách Cao Lãng cực kỳ cố chấp, lần này là ra ngoài ăn cơm nên còn có thể về sớm một chút, lần sau nếu phải vội vàng diễn suốt đêm, không có thời gian gọi điện thoại, có phải tên ngốc này có thể đứng ở nói đó mà chờ đến hừng đông hay không?
“Anh đợi một chút nữa, nếu em còn không gọi điện đến, ngày mai anh lại gọi điện thoại qua cho em.” Thanh âm Cao Lãng trầm thấp hòa vào tiếng ồn ào của mấy người bạn cùng phòng bên cạnh khiến cô không phân biệt rõ cảm xúc của anh ra sao
Nhưng thực chất Ứng Uyển Dung vẫn có thể phân bệt được tiếng anh trong số những âm thanh vang dội ấy, Cao Lãng còn không thèm để ý mà nói chuyện với cô: “Bọn họ đều rảnh rỗi, sau khi ăn xong bữa tối, biết anh muốn đến đây gọi điện thoại cho em thì lập tức bám theo anh chỉ để xem náo nhiệt.”
Sau bữa tối sao? Ứng Uyển Dung biết thời gian ăn cơm của họ rất sớm, hiện tại thời gian hiện trên điện thoại là 10 giờ rưỡi, trong thời tiết này mà chờ ở bên ngoài lâu như vậy……
“……Nhớ kỹ, sau này nếu đã qua nửa giờ cách thời gian gọi điện thoại cố định mà em vẫn chưa gọi điện cho anh thì anh phải quay về ký túc xá, nếu để em phát hiện anh lại trộm chờ em, em sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho anh nữa.” Ứng Uyển Dung nghiêm túc nói.
Cao Lãng ngẩn ra hạ, có chút không hiểu tại sao vợ lại giận, giận anh không trở về sớm một chút sao?
Nhịn không được thấp giọng giải thích ở bên microphone: “Anh vừa rồi muốn trở về rồi, sau đó lại ra ngoài sân huấn luyện vận động một chút, mới chậm như vậy, em đừng giận…..”
Ứng Uyển Dung không thể nề hà nói: “Em không tức giận chuyện này, em giận là vì anh không yêu quý thân thể mình, tuổi trẻ không chú ý giữ gìn, già rồi mới thấy cả người là bệnh, vậy xem anh phải làm sao bây giờ?”
Lời này làm cho trái tim của Cao Lãng cảm động không thôi, thì ra là vợ đau lòng anh….. Vợ thật là tốt, thật muốn mỗi ngày thấy vợ, mỗi ngày ôm vợ, hôn vợ, đáng tiếc……
“Tốt, anh đều nghe theo em.” Cao Lãng nói xong lời này bên tai anh cũng đỏ lên, âm thanh của Trương Diệu Tổ bên cạnh là ồn ào nhất.
Nếu phải có một câu nói chuẩn xác để hình dung tâm tình của bọn họ bây giờ, đó chính là bọn họ được ăn cẩu lương no căng bụng!
Cao Lãng chẳng thèm để ý xem bọn họ nói cái gì, nói chuyện với Ứng Uyển Dung thêm một lúc, biết được tối nay cô đi cùng Nhạc đạo diễn ra ngoài ăn cơm mới về muộn, dặn dò cô vài câu mới treo điện thoại.
Mới treo điện thoại lên, Cao Lãng bỏ hai tay vào túi quần, thở ra một hơi nhìn điện thoại, mới quay đầu đi liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại ở trước buồng điện thoại, hình ảnh hệt như phim kinh dị.
Cao Lãng lạnh mặt đi ra ngoài, không thèm để ý đến Trương Diệu Tổ, về ký túc xá, tiếng đế dày cọ trên đất tuyết phá lệ vang dội.
“Này, Cao Lãng, sao cậu không nói với chị dâu là cậu phải đi làm nhiệm vụ với chúng tôi?” Trương Diệu Tổ ở phía sau nhỏ giọng hỏi, nhóm bạn cùng phòng đều đi phía trước, chạy chậm trở về trong trời lạnh.
Cao Lãng chân bước vững vàng, trầm giọng nói: “Dạo này cô ấy bận đóng phim, nói ra sẽ khiến cô ấy lo lắng.”
Anh chỉ đứng chờ điện thoại ở bên ngoài lâu một chút, vợ đã vô cùng lo lắng, nếu nói ra, khẳng định cô sẽ không ngủ được.
“Vậy nếu cuối tuần cậu không đến thì chẳng phải cô ấy sẽ phát hiện ra hay sao? Tôi nói cho cậu hay, lòng dạ nữ nhân đặc biệt hẹp hòi, nếu cậu gạt cô ấy, sau này cô ấy biết, khẳng định sẽ cho cậu ăn xương sườn!” Trương Diệu Tổ truyền lại chút kinh nghiệm khiến mình độc thân đến bây giờ, bộ dạng nghiêm trang, người không biết còn tưởng hắn đã quen không ít bạn gái ấy chứ.
Cao Lãng nhướng mày nhìn lại nói: “Xương sườn ăn rất tốt, tôi cảm thấy không tệ.” Rõ ràng là không để chuyện này trong lòng.
“Đến lúc đó cậu hãy nói với cô ấy, chúng ta ra nước ngoài thụ huấn, mấy tháng sau mới có thể trở về.” Trong lòng Cao Lãng tính thời gian, mấy tháng hẳn là không sai biệt lắm.
Trương Diệu Tổ còn mang theo nhiệt huyết thiếu niên, vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi đi! Bảo đảm chị dâu sẽ không nghi ngờ!”
Nghe vậy Cao Lãng càng lo lắng, đến lúc đó Trương Diệu Tổ lại để lộ dấu vết thì……
……
Việc đóng phim lặp đi lặp lại hàng ngày, mỗi ngày trời chưa sáng đã đến đoàn phim vừa ăn sáng vừa hóa trang, hóa trang xong lập tức đóng phim, lúc đầu các diễn viên đều ở trường quay, những cảnh hậu kỳ phải quay ở những nơi có phong cảnh đẹp, điều đó cũng đại biểu cho nhiệm vụ quay phim nặng nề hơn.
Lúc bắt đầu còn có người lén nói Ứng Uyển Dung vận khí thật tốt, sau một tháng chẳng còn ai nói tới chuyện này nữa, nếu không có thực lực thì vận khí có tốt đến mấy cũng không đi được đến bây giờ.
Nói đi nói lại, mọi người cũng đã trải qua nhiều này đóng phim với nhau như vậy, kỹ thuật diễn của Ứng Uyển Dung cơ hồ có thể đối chọi với Ngô Minh, Nhạc Tu Minh ở trước mặt đoàn phim không ngừng khích lệ kỹ thuật diễn xuất của cô, hai diễn viên chính dùng kỹ thuật diện so tài với nhau, phát ra vô số tia lửa.
Ứng Uyển Dung đang muốn tháo trang sức trở về nghỉ ngơi thì bị Nhạc Tu Minh gọi lại, người chung quanh không nói gì đã sớm thấy nhiều, cho dù Ứng Uyển Dung mỗi lần quay phim cùng bọn họ đều rất cố gắng thì Nhạc đạo diễn còn muốn tìm xương trong trứng, cho nên mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.
Ứng Uyển Dung đã sớm bọc một chiếc áo lông đi tới, làn váy trông phiêu dật, mỹ lệ nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất lạnh, nhìn Nhạc Tu Minh mang vẻ mặt nghiêm túc, còn khiến cô cẩn thận nghĩ lại vừa rồi có phải cô diễn không đến nơi đến chốn hay không.
“Uyển Dung a……” Nhạc Tu Minh kêu một tiếng,
Ứng Uyển Dung trực tiếp nần tay lên để lộ cổ tay trắng nõn cho Nhạc Tu Minh xem rồi nói: “Nhạc đạo diễn, ông có việc gì thì nói thẳng, gan tôi nhỏ, ông kêu như vậy khiến tôi thật sợ hãi.”
Nhạc Tu Minh liếc mắt nhìn cô, ho nhẹ một cái rồi nói: “Sắp cuối năm rồi, cô xem tại sao đến bây giờ Cao Lãng vẫn chưa đến thăm cô?”
Ứng Uyển Dung mải đóng phim đến mức quên luôn việc sắp đến thời gian ăn tết, thời gian trôi qua thật là nhanh, từ khi cô đến thế giới này đến khi cô quen thuộc với phim trường thời gian trôi qua chỉ trong chớp mắt như một giấc mộng.
Ngây người một chút, Ứng Uyển Dung ôm lấy ấm tay cúi đầu nói: “Ừh, anh ấy phải ra nước ngoài huấn luyện, nói phải mấy tháng mới có thể trở về. Vai diễn của anh ấy không phải đã kết thúc rồi sao sao? Cần phải quay bổ sung cảnh nào sao?”
Nhạc Tu Minh hận rèn sắt không thành thép nói: “Cô ấy, tôi nhìn cô là người rất không khéo, sao bây giờ lại ngây ngốc như vậy.”
Ứng Uyển Dung khó hiểu ngẩng đầu nhìn Nhạc Tu Minh hỏi: “Nhạc đạo diễn, lời này tôi không đồng ý, sáng nay ông còn khen tôi là hạt giống tốt, diễn rất có linh tính.”
Nhạc Tu Minh sờ sờ cằm, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nói: “Không phải, ý tôi không phải như vậy?” Suy nghĩ một chút cảm thấy đề tài đã đến gần trọng tâm lại nhỏ giọng nói: “Cô, nha đầu này, Cao Lãng thật sự nói với cô là anh ta đang ở nước ngoài sao?”
“Đúng vậy.” Ứng Uyển Dung mang vẻ mặt đương nhiên, nhìn Nhạc Tu Minh hệt như nhìn tên ngốc, chỉ một câu mà hỏi đi hỏi lại mấy lần?
Nhạc Tu Minh nói thẳng: “Tôi có một người quen nhìn thấy Cao Lãng ở quốc nội, hai ngày trước gọi điện nói với tôi. Cô nói anh ta… Sẽ không có tư tưởng sai lệch gì chứ?”
Ứng Uyển Dung nghe vậy sắc mặt lạnh xuống, nhàn nhạt nhìn lướt qua Nhạc Tu Minh, nói thẳng: “Ông muốn nói anh ấy ngoại tình?”
Nhạc Tu Minh vội vàng xua tay, nha đầu này lộ ra một ánh mắt lạnh lẽo, pha trộn bảy phần khí thế của ‘Nữ đế’ làm ông sợ tới mức tâm can phát run.
“Không không không, ý tôi muốn nói không phải vậy, ý tôi là, có lẽ bạn tôi nhìn nhầm rồi.”
Ứng Uyển Dung cúi đầu suy tư một lát nói: “Là do Khổng tiên sinh nhìn thấy đi? Biết Cao Lãng là chồng tôi, hơn nữa còn quen biết ông, đếm tới đếm lui thì phạm vi lại nhỏ hơn rất nhiều.”
Mặt Nhạc Tu Minh hiện lên một tia xấu hổ, cảm thấy bản thân đã biến Khổng Phồn Thịnh thành một người lắm miệng, vô cùng ngượng ngùng, nhưng nếu bây giờ phủ nhận…… Lại có giống như bịt tai trộm chuông.
“Khụ khụ, cái này không quan trọng.” Nhạc Tu Minh xấu hổ phủi sạch nói.
Ứng Uyển Dung nga một tiếng, biểu tình cũng chẳng có chút biến háo nào, Nhạc Tu Minh cực kỳ tò mò hỏi: “Cô không muốn nói gì sao? Nói không chừng Cao Lãng thật sự lừa cô.”
Ứng Uyển Dung dùng ánh mắt ‘ông thực nhàm chán’ nhìn Nhạc Tu Minh, lại ngồi trên chiếc ghế dành cho đạo diễn ở gần mát sưởi, thích ý nói: “Ông đã quên tính chất đặc thù trong công việc của Cao Lãng sao… Tuy rằng anh ấy giấu diếm tôi, tôi rất không vui nhưng nếu anh ấy có thể bình an đứng trước mặt tôi thì tôi còn so đo cái gì.”
Nói cách khác, hiện tại đến người cô cũng không tìm thấy, tức giận cho ai nhìn? Gào thét, biến bản thân mình giống như người đàn bà chanh chua đanh đá hay sao?
Nhạc Tu Minh cứng họng không nói được, suy nghĩ của phụ nữ đừng ai nghĩ sẽ đoán được.
“Tôi nói này Nhạc đạo diễn, ông không phải nói sắp phải ăn tết rồi sao, có phải có ý muốn nghỉ hay không?” Ứng Uyển Dung híp mắt, vốn dĩ cô định nhân dịp tết này đem gia trưởng hai nhà đến đây du ngoạn một phen, giờ nghĩ lại, vẫn nên trở về bồi bên cạnh bọn họ càng tốt hơn.
Nhạc Tu Minh xem như hiểu rõ cái gì gọi là bê đá nện vào chân mình, kỳ nghỉ? Kỳ nghỉ cái gì? Không biết là ông bàn với Kante mượn người ba tháng sao?
Cho dù Ứng Uyển Dung diễn tốt mười phần, quay phim thuận lợi, tiết kiệm không ít thời gian quay phim nhưng một kỳ nghĩ lãng phí nhất là cái gì? Là tiền cả đấy!
“Không được, không được, cô muốn có thêm mấy ngày nghỉ để ăn tết á? Cô phải nhớ rõ cô là một diễn viên! Đóng phim mới là chuyện quan trọng nhất.” Nhạc Tu Minh tận tình khuyên bảo nói.
“Anh Ngô ăn tết còn phải đóng phim sao?” Ứng Uyển Dung nhướng mày hỏi, ông trả tiền lương thấp còn muốn tăng ca thêm giờ đóng phim? Ông không biết xấu hổ sao?
Nhạc Tu Minh nghĩ đến chuyện này cảm thấy mình như vậy cũng quá cặn bã đi, sờ sờ mũi, giãy dụa một lát mới tâm bất cam tình bất nguyện nói: “Nhiều nhất là một tuần, còn nữa mấy ngày này mọi người cũng phải quay kịp tiến độ cho tôi.”
Lúc xoay đầu đi miệng vẫn còn lẩm bẩm nói: “Ăn tết, ăn tết, tôi còn chưa được ăn tết, mọi người nghĩ cũng đừng nghĩ nhé.”
Ứng Uyển Dung nghe thấy mới nghĩ đến chuyện cô nghe được không ít lời đồn đãi về Nhạc đạo diễn từ đoàn phim, tất cả đều nói về chuyện Nhạc đạo diễn bị đuổi khỏi cửa nhà, không nhà để về. Tuy rằng dựa theo độ tuổi của Nhạc đạo diễn việc bị đuổi khỏi nhà còn cần phải khảo chứng thì việc ông ấy là một người cô đơn ở trong nước lại đúng là sự thật.
“Nhạc đạo diễn, tết này ông cùng tôi về nhà ăn tết được không? Gạo, rau dưa thuần thiên nhiên, nguyên nước nguyên vị, bảo đảm ông sẽ không hối hận khi đi chuyến này.”
Nhạc Tu Minh thật sự có ý định tết này ở nhà ngủ cho qua một tuần hoặc là tìm bạn bè cùng đi ra ngoài leo núi, vượt qua một tuần, bây giờ nghe Ứng Uyển Dung nói như vậy, lại có chút động tâm.
“Chuyện này… Không tốt lắm đâu? Cao Lãng không ở nhà, tôi lại chạy tới quấy rầy?”
Ứng Uyển Dung cười nói: “Không sao, trong nhà có phòng trống, còn nữa, ông nói Cao Lãng không trở về, dọc theo đường đi tôi lại không có ai bảo vệ, ông không lo lắng cho sự an toàn của tôi sao?”
Nhạc Tu Minh làm bộ làm tịch tự hỏi một lát rồi nói: “Vậy, được rồi!”
Đoàn phim sau khi biết được tin được nghỉ một tuần để ăn tết, tất cả đều hét lên một tiếng vui mừng không thôi, một đám người giống như được đánh máu gà tích cực làm việc, đóng phim.
Biết Nhạc đạo diễn muốn về quê Ứng Uyển Dung du ngoạn, Ngô Minh cũng giơ tay nói muốn đi cùng, anh ta nói là: “Người nhà tôi đều ở nước ngoài, không tính trở về ăn tết, dù sao cũng không có việc gì làm, không bằng đi cùng hai người xem một chút.”
Vạn Dạng Dạng cũng xen vào một chút náo nhiệt nói: “Tôi còn chưa biết quê Uyển Dung là nơi nào đâu, khẳng định là một nơi rất đẹp mới có thể nuôi dưỡng ra một mỹ nữ như Uyển Dung đó.”
Ứng Uyển Dung hơi giương khóe môi có chút tươi cười nói: “Chỉ là một chốn thôn quê, thật ra cũng không phải là nơi có cảnh đẹp gì.”
Lời này tuy có ý từ chối, nhưng mọi người đã hạ quyết tâm muốn cùng nhau đi, những người khác đều phải trở về cùng người nhà ăn tết, cho nên mấy người bọn họ đều muốn về ăn tết ở quê Ứng Uyển Dung một chuyến.
Kỳ thật nếu tính toán, bọn họ phải ngồi xe lửa mất hai ngày, tính đi tính lại đã mất sáu ngày, chỉ còn một ngày ăn cơm tất niên, chạy qua chạy lại chuyến này thật sự có chút khó khăn.
Lúc này Nhạc Tu Minh thể hiện ra khi chất thổ hào của mình, ông trực tiếp mua bốn vé máy bay đi đi về về, tiết kiệm được một khoản thời gian ngồi xe lớn.
Chờ Ứng gia cùng Cao gia biết được tin đạo diễn cùng diễn viên làm việc với Ứng Uyển Dung trong đoàn phim cùng cô về ăn tết, tay chân lập tức trở nên luống cuống.
Lúc này cô nhất định là đang lười biếng ôm gối đầu nằm trên giường, ánh mắt híp lại như trăng non lộ ra nụ cười nhạt, chỉ cần nói ra xưng hô chỉ thuộc về anh, tâm anh cũng mềm như một vũng nước.
“Anh Lãng, đã muộn vậy rồi anh vẫn chưa đi ngủ sao? Lần sau nếu quá thời gian mà em còn không nhận điện thoại, anh liền về phòng ngủ trước đi, biết không? Đừng chờ ngây ngốc ở nơi đó nữa.”
Ứng Uyển Dung đau lòng, tính cách Cao Lãng cực kỳ cố chấp, lần này là ra ngoài ăn cơm nên còn có thể về sớm một chút, lần sau nếu phải vội vàng diễn suốt đêm, không có thời gian gọi điện thoại, có phải tên ngốc này có thể đứng ở nói đó mà chờ đến hừng đông hay không?
“Anh đợi một chút nữa, nếu em còn không gọi điện đến, ngày mai anh lại gọi điện thoại qua cho em.” Thanh âm Cao Lãng trầm thấp hòa vào tiếng ồn ào của mấy người bạn cùng phòng bên cạnh khiến cô không phân biệt rõ cảm xúc của anh ra sao
Nhưng thực chất Ứng Uyển Dung vẫn có thể phân bệt được tiếng anh trong số những âm thanh vang dội ấy, Cao Lãng còn không thèm để ý mà nói chuyện với cô: “Bọn họ đều rảnh rỗi, sau khi ăn xong bữa tối, biết anh muốn đến đây gọi điện thoại cho em thì lập tức bám theo anh chỉ để xem náo nhiệt.”
Sau bữa tối sao? Ứng Uyển Dung biết thời gian ăn cơm của họ rất sớm, hiện tại thời gian hiện trên điện thoại là 10 giờ rưỡi, trong thời tiết này mà chờ ở bên ngoài lâu như vậy……
“……Nhớ kỹ, sau này nếu đã qua nửa giờ cách thời gian gọi điện thoại cố định mà em vẫn chưa gọi điện cho anh thì anh phải quay về ký túc xá, nếu để em phát hiện anh lại trộm chờ em, em sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho anh nữa.” Ứng Uyển Dung nghiêm túc nói.
Cao Lãng ngẩn ra hạ, có chút không hiểu tại sao vợ lại giận, giận anh không trở về sớm một chút sao?
Nhịn không được thấp giọng giải thích ở bên microphone: “Anh vừa rồi muốn trở về rồi, sau đó lại ra ngoài sân huấn luyện vận động một chút, mới chậm như vậy, em đừng giận…..”
Ứng Uyển Dung không thể nề hà nói: “Em không tức giận chuyện này, em giận là vì anh không yêu quý thân thể mình, tuổi trẻ không chú ý giữ gìn, già rồi mới thấy cả người là bệnh, vậy xem anh phải làm sao bây giờ?”
Lời này làm cho trái tim của Cao Lãng cảm động không thôi, thì ra là vợ đau lòng anh….. Vợ thật là tốt, thật muốn mỗi ngày thấy vợ, mỗi ngày ôm vợ, hôn vợ, đáng tiếc……
“Tốt, anh đều nghe theo em.” Cao Lãng nói xong lời này bên tai anh cũng đỏ lên, âm thanh của Trương Diệu Tổ bên cạnh là ồn ào nhất.
Nếu phải có một câu nói chuẩn xác để hình dung tâm tình của bọn họ bây giờ, đó chính là bọn họ được ăn cẩu lương no căng bụng!
Cao Lãng chẳng thèm để ý xem bọn họ nói cái gì, nói chuyện với Ứng Uyển Dung thêm một lúc, biết được tối nay cô đi cùng Nhạc đạo diễn ra ngoài ăn cơm mới về muộn, dặn dò cô vài câu mới treo điện thoại.
Mới treo điện thoại lên, Cao Lãng bỏ hai tay vào túi quần, thở ra một hơi nhìn điện thoại, mới quay đầu đi liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại ở trước buồng điện thoại, hình ảnh hệt như phim kinh dị.
Cao Lãng lạnh mặt đi ra ngoài, không thèm để ý đến Trương Diệu Tổ, về ký túc xá, tiếng đế dày cọ trên đất tuyết phá lệ vang dội.
“Này, Cao Lãng, sao cậu không nói với chị dâu là cậu phải đi làm nhiệm vụ với chúng tôi?” Trương Diệu Tổ ở phía sau nhỏ giọng hỏi, nhóm bạn cùng phòng đều đi phía trước, chạy chậm trở về trong trời lạnh.
Cao Lãng chân bước vững vàng, trầm giọng nói: “Dạo này cô ấy bận đóng phim, nói ra sẽ khiến cô ấy lo lắng.”
Anh chỉ đứng chờ điện thoại ở bên ngoài lâu một chút, vợ đã vô cùng lo lắng, nếu nói ra, khẳng định cô sẽ không ngủ được.
“Vậy nếu cuối tuần cậu không đến thì chẳng phải cô ấy sẽ phát hiện ra hay sao? Tôi nói cho cậu hay, lòng dạ nữ nhân đặc biệt hẹp hòi, nếu cậu gạt cô ấy, sau này cô ấy biết, khẳng định sẽ cho cậu ăn xương sườn!” Trương Diệu Tổ truyền lại chút kinh nghiệm khiến mình độc thân đến bây giờ, bộ dạng nghiêm trang, người không biết còn tưởng hắn đã quen không ít bạn gái ấy chứ.
Cao Lãng nhướng mày nhìn lại nói: “Xương sườn ăn rất tốt, tôi cảm thấy không tệ.” Rõ ràng là không để chuyện này trong lòng.
“Đến lúc đó cậu hãy nói với cô ấy, chúng ta ra nước ngoài thụ huấn, mấy tháng sau mới có thể trở về.” Trong lòng Cao Lãng tính thời gian, mấy tháng hẳn là không sai biệt lắm.
Trương Diệu Tổ còn mang theo nhiệt huyết thiếu niên, vỗ ngực nói: “Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi đi! Bảo đảm chị dâu sẽ không nghi ngờ!”
Nghe vậy Cao Lãng càng lo lắng, đến lúc đó Trương Diệu Tổ lại để lộ dấu vết thì……
……
Việc đóng phim lặp đi lặp lại hàng ngày, mỗi ngày trời chưa sáng đã đến đoàn phim vừa ăn sáng vừa hóa trang, hóa trang xong lập tức đóng phim, lúc đầu các diễn viên đều ở trường quay, những cảnh hậu kỳ phải quay ở những nơi có phong cảnh đẹp, điều đó cũng đại biểu cho nhiệm vụ quay phim nặng nề hơn.
Lúc bắt đầu còn có người lén nói Ứng Uyển Dung vận khí thật tốt, sau một tháng chẳng còn ai nói tới chuyện này nữa, nếu không có thực lực thì vận khí có tốt đến mấy cũng không đi được đến bây giờ.
Nói đi nói lại, mọi người cũng đã trải qua nhiều này đóng phim với nhau như vậy, kỹ thuật diễn của Ứng Uyển Dung cơ hồ có thể đối chọi với Ngô Minh, Nhạc Tu Minh ở trước mặt đoàn phim không ngừng khích lệ kỹ thuật diễn xuất của cô, hai diễn viên chính dùng kỹ thuật diện so tài với nhau, phát ra vô số tia lửa.
Ứng Uyển Dung đang muốn tháo trang sức trở về nghỉ ngơi thì bị Nhạc Tu Minh gọi lại, người chung quanh không nói gì đã sớm thấy nhiều, cho dù Ứng Uyển Dung mỗi lần quay phim cùng bọn họ đều rất cố gắng thì Nhạc đạo diễn còn muốn tìm xương trong trứng, cho nên mọi người đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô.
Ứng Uyển Dung đã sớm bọc một chiếc áo lông đi tới, làn váy trông phiêu dật, mỹ lệ nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất lạnh, nhìn Nhạc Tu Minh mang vẻ mặt nghiêm túc, còn khiến cô cẩn thận nghĩ lại vừa rồi có phải cô diễn không đến nơi đến chốn hay không.
“Uyển Dung a……” Nhạc Tu Minh kêu một tiếng,
Ứng Uyển Dung trực tiếp nần tay lên để lộ cổ tay trắng nõn cho Nhạc Tu Minh xem rồi nói: “Nhạc đạo diễn, ông có việc gì thì nói thẳng, gan tôi nhỏ, ông kêu như vậy khiến tôi thật sợ hãi.”
Nhạc Tu Minh liếc mắt nhìn cô, ho nhẹ một cái rồi nói: “Sắp cuối năm rồi, cô xem tại sao đến bây giờ Cao Lãng vẫn chưa đến thăm cô?”
Ứng Uyển Dung mải đóng phim đến mức quên luôn việc sắp đến thời gian ăn tết, thời gian trôi qua thật là nhanh, từ khi cô đến thế giới này đến khi cô quen thuộc với phim trường thời gian trôi qua chỉ trong chớp mắt như một giấc mộng.
Ngây người một chút, Ứng Uyển Dung ôm lấy ấm tay cúi đầu nói: “Ừh, anh ấy phải ra nước ngoài huấn luyện, nói phải mấy tháng mới có thể trở về. Vai diễn của anh ấy không phải đã kết thúc rồi sao sao? Cần phải quay bổ sung cảnh nào sao?”
Nhạc Tu Minh hận rèn sắt không thành thép nói: “Cô ấy, tôi nhìn cô là người rất không khéo, sao bây giờ lại ngây ngốc như vậy.”
Ứng Uyển Dung khó hiểu ngẩng đầu nhìn Nhạc Tu Minh hỏi: “Nhạc đạo diễn, lời này tôi không đồng ý, sáng nay ông còn khen tôi là hạt giống tốt, diễn rất có linh tính.”
Nhạc Tu Minh sờ sờ cằm, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nói: “Không phải, ý tôi không phải như vậy?” Suy nghĩ một chút cảm thấy đề tài đã đến gần trọng tâm lại nhỏ giọng nói: “Cô, nha đầu này, Cao Lãng thật sự nói với cô là anh ta đang ở nước ngoài sao?”
“Đúng vậy.” Ứng Uyển Dung mang vẻ mặt đương nhiên, nhìn Nhạc Tu Minh hệt như nhìn tên ngốc, chỉ một câu mà hỏi đi hỏi lại mấy lần?
Nhạc Tu Minh nói thẳng: “Tôi có một người quen nhìn thấy Cao Lãng ở quốc nội, hai ngày trước gọi điện nói với tôi. Cô nói anh ta… Sẽ không có tư tưởng sai lệch gì chứ?”
Ứng Uyển Dung nghe vậy sắc mặt lạnh xuống, nhàn nhạt nhìn lướt qua Nhạc Tu Minh, nói thẳng: “Ông muốn nói anh ấy ngoại tình?”
Nhạc Tu Minh vội vàng xua tay, nha đầu này lộ ra một ánh mắt lạnh lẽo, pha trộn bảy phần khí thế của ‘Nữ đế’ làm ông sợ tới mức tâm can phát run.
“Không không không, ý tôi muốn nói không phải vậy, ý tôi là, có lẽ bạn tôi nhìn nhầm rồi.”
Ứng Uyển Dung cúi đầu suy tư một lát nói: “Là do Khổng tiên sinh nhìn thấy đi? Biết Cao Lãng là chồng tôi, hơn nữa còn quen biết ông, đếm tới đếm lui thì phạm vi lại nhỏ hơn rất nhiều.”
Mặt Nhạc Tu Minh hiện lên một tia xấu hổ, cảm thấy bản thân đã biến Khổng Phồn Thịnh thành một người lắm miệng, vô cùng ngượng ngùng, nhưng nếu bây giờ phủ nhận…… Lại có giống như bịt tai trộm chuông.
“Khụ khụ, cái này không quan trọng.” Nhạc Tu Minh xấu hổ phủi sạch nói.
Ứng Uyển Dung nga một tiếng, biểu tình cũng chẳng có chút biến háo nào, Nhạc Tu Minh cực kỳ tò mò hỏi: “Cô không muốn nói gì sao? Nói không chừng Cao Lãng thật sự lừa cô.”
Ứng Uyển Dung dùng ánh mắt ‘ông thực nhàm chán’ nhìn Nhạc Tu Minh, lại ngồi trên chiếc ghế dành cho đạo diễn ở gần mát sưởi, thích ý nói: “Ông đã quên tính chất đặc thù trong công việc của Cao Lãng sao… Tuy rằng anh ấy giấu diếm tôi, tôi rất không vui nhưng nếu anh ấy có thể bình an đứng trước mặt tôi thì tôi còn so đo cái gì.”
Nói cách khác, hiện tại đến người cô cũng không tìm thấy, tức giận cho ai nhìn? Gào thét, biến bản thân mình giống như người đàn bà chanh chua đanh đá hay sao?
Nhạc Tu Minh cứng họng không nói được, suy nghĩ của phụ nữ đừng ai nghĩ sẽ đoán được.
“Tôi nói này Nhạc đạo diễn, ông không phải nói sắp phải ăn tết rồi sao, có phải có ý muốn nghỉ hay không?” Ứng Uyển Dung híp mắt, vốn dĩ cô định nhân dịp tết này đem gia trưởng hai nhà đến đây du ngoạn một phen, giờ nghĩ lại, vẫn nên trở về bồi bên cạnh bọn họ càng tốt hơn.
Nhạc Tu Minh xem như hiểu rõ cái gì gọi là bê đá nện vào chân mình, kỳ nghỉ? Kỳ nghỉ cái gì? Không biết là ông bàn với Kante mượn người ba tháng sao?
Cho dù Ứng Uyển Dung diễn tốt mười phần, quay phim thuận lợi, tiết kiệm không ít thời gian quay phim nhưng một kỳ nghĩ lãng phí nhất là cái gì? Là tiền cả đấy!
“Không được, không được, cô muốn có thêm mấy ngày nghỉ để ăn tết á? Cô phải nhớ rõ cô là một diễn viên! Đóng phim mới là chuyện quan trọng nhất.” Nhạc Tu Minh tận tình khuyên bảo nói.
“Anh Ngô ăn tết còn phải đóng phim sao?” Ứng Uyển Dung nhướng mày hỏi, ông trả tiền lương thấp còn muốn tăng ca thêm giờ đóng phim? Ông không biết xấu hổ sao?
Nhạc Tu Minh nghĩ đến chuyện này cảm thấy mình như vậy cũng quá cặn bã đi, sờ sờ mũi, giãy dụa một lát mới tâm bất cam tình bất nguyện nói: “Nhiều nhất là một tuần, còn nữa mấy ngày này mọi người cũng phải quay kịp tiến độ cho tôi.”
Lúc xoay đầu đi miệng vẫn còn lẩm bẩm nói: “Ăn tết, ăn tết, tôi còn chưa được ăn tết, mọi người nghĩ cũng đừng nghĩ nhé.”
Ứng Uyển Dung nghe thấy mới nghĩ đến chuyện cô nghe được không ít lời đồn đãi về Nhạc đạo diễn từ đoàn phim, tất cả đều nói về chuyện Nhạc đạo diễn bị đuổi khỏi cửa nhà, không nhà để về. Tuy rằng dựa theo độ tuổi của Nhạc đạo diễn việc bị đuổi khỏi nhà còn cần phải khảo chứng thì việc ông ấy là một người cô đơn ở trong nước lại đúng là sự thật.
“Nhạc đạo diễn, tết này ông cùng tôi về nhà ăn tết được không? Gạo, rau dưa thuần thiên nhiên, nguyên nước nguyên vị, bảo đảm ông sẽ không hối hận khi đi chuyến này.”
Nhạc Tu Minh thật sự có ý định tết này ở nhà ngủ cho qua một tuần hoặc là tìm bạn bè cùng đi ra ngoài leo núi, vượt qua một tuần, bây giờ nghe Ứng Uyển Dung nói như vậy, lại có chút động tâm.
“Chuyện này… Không tốt lắm đâu? Cao Lãng không ở nhà, tôi lại chạy tới quấy rầy?”
Ứng Uyển Dung cười nói: “Không sao, trong nhà có phòng trống, còn nữa, ông nói Cao Lãng không trở về, dọc theo đường đi tôi lại không có ai bảo vệ, ông không lo lắng cho sự an toàn của tôi sao?”
Nhạc Tu Minh làm bộ làm tịch tự hỏi một lát rồi nói: “Vậy, được rồi!”
Đoàn phim sau khi biết được tin được nghỉ một tuần để ăn tết, tất cả đều hét lên một tiếng vui mừng không thôi, một đám người giống như được đánh máu gà tích cực làm việc, đóng phim.
Biết Nhạc đạo diễn muốn về quê Ứng Uyển Dung du ngoạn, Ngô Minh cũng giơ tay nói muốn đi cùng, anh ta nói là: “Người nhà tôi đều ở nước ngoài, không tính trở về ăn tết, dù sao cũng không có việc gì làm, không bằng đi cùng hai người xem một chút.”
Vạn Dạng Dạng cũng xen vào một chút náo nhiệt nói: “Tôi còn chưa biết quê Uyển Dung là nơi nào đâu, khẳng định là một nơi rất đẹp mới có thể nuôi dưỡng ra một mỹ nữ như Uyển Dung đó.”
Ứng Uyển Dung hơi giương khóe môi có chút tươi cười nói: “Chỉ là một chốn thôn quê, thật ra cũng không phải là nơi có cảnh đẹp gì.”
Lời này tuy có ý từ chối, nhưng mọi người đã hạ quyết tâm muốn cùng nhau đi, những người khác đều phải trở về cùng người nhà ăn tết, cho nên mấy người bọn họ đều muốn về ăn tết ở quê Ứng Uyển Dung một chuyến.
Kỳ thật nếu tính toán, bọn họ phải ngồi xe lửa mất hai ngày, tính đi tính lại đã mất sáu ngày, chỉ còn một ngày ăn cơm tất niên, chạy qua chạy lại chuyến này thật sự có chút khó khăn.
Lúc này Nhạc Tu Minh thể hiện ra khi chất thổ hào của mình, ông trực tiếp mua bốn vé máy bay đi đi về về, tiết kiệm được một khoản thời gian ngồi xe lớn.
Chờ Ứng gia cùng Cao gia biết được tin đạo diễn cùng diễn viên làm việc với Ứng Uyển Dung trong đoàn phim cùng cô về ăn tết, tay chân lập tức trở nên luống cuống.
/215
|