Khổng Phồn Thịnh trực tiếp cầm lấy chai bia trên mặt đất mở ra, khuỷu tay đâm vào khuôn mặt giận dỗi của Nhạc Tu Minh, nhìn thấy Nhạc đạo diễn thực sự tức giận mới lắc lắc đầu, dùng cánh tay trống trơn còn lại sờ sờ cằm.
“Vốn dĩ tôi còn muốn tỏ vẻ xin lỗi còn có thể giới thiệu một kịch bản mới cho cô em Uyển Dung này, nếu ông nói vậy thì bỏ qua đi.”
Nhạc Tu Minh khẽ nhúc nhích lông mày cho thấy ông có chút động tâm, Ứng Uyển Dung là một diễn viên chuyên nghiệp nhiệt tình yêu thích dóng phim, ông cùng Kante đều là người có tâm yêu tài giống nhau, muốn rải một con đường rộng lớn để tài năng của cô ấy không bị mai một.
Khổng Phồn Thịnh nói xong thì thật đúng là không quan tâm phản ứng của ông, Nhạc Tu Minh có chút động tâm nhưng lại có chút không kéo mặt mũi xuống được, ho nhẹ hai tiếng, quay mặt lại tức giận nói: “Đây là thái độ xin lỗi của ông? Chẳng nói nổi nửa câu ?”
Khổng Phồn Thịnh cười tủm tỉm đem bình rượu để một bên, cả người phát ra đầy hormone nam tính, đừng nhìn Ứng Uyển Dung không biết điều uyển chuyển từ chối hắn, rất nhiều người trong đoàn phim đều muốn kéo gần quan hệ với hắn, gọi hắn là anh Khổng.
“Quy củ của ông thật nhiều, tôi là loại người ép mua ép bán sao?” lời này của Khổng Phồn Thịnh cũng là lời nói thật, hắn có tiền, có nhan sắc, có rất nhiều cô gái trẻ xum xoe như tre già măng mọc theo đuôi, hắn cũng không phải là người ai đến cũng không cự tuyệt.
Bất quá là nhìn thấy Ứng Uyển Dung dáng người tốt, bộ dáng đoan chính, có một chút hứng thú, nếu không vui thì chỉ có thể cho qua, hắn cũng không phải là người một hai phải có được thứ mình ưng ý.
Nhạc Tu Minh biết hắn là người có chừng mực, không phải là người thích ép buộc người khác, chỉ là ông không thích nhìn hắn tán tỉnh diễn viên nữ của đoàn phim, càng đừng nói là diễn viễn ông mang đến!
“Sợ là ông còn không biết nha, đó là chồng của Ứng Uyển Dung, là một quân nhân, tôi chỉ sợ ông bị người ta tố cáo, nói ông phá hoại quân hôn.” Nhạc Tu Minh dùng ánh mắt xem diễn để liếc Khổng Phồn Thịnh, muốn nhìn thấy sắc mặt chấn kinh của hắn ta.
Không nghĩ tới Khổng Phồn Thịnh chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, khen một câu: “Nhìn thật xứng đôi.”
Nhạc Tu Minh còn muốn khiến hắn ta hó chịu, thản nhiên nói: “Người ta đương nhiên xứng đôi, trường quân đội nghỉ cuối tuần, chồng người ta đều đến đây giúp đóng phim lại không cần tiền.”
Ba câu không rời tiền, Khổng Phồn Thịnh cười nhạo một tiếng: “Là tiền đầu tư của tôi còn chưa đủ để mời một diễn viên nhỏ hay là ông nuốt hết tiền đầu tư rồi hả?”
Nhạc Tu Minh lập tức bẻ ngón tay tính toán cách loại kinh phí, ông còn một chồng hóa đơn báo giá trong người đây, miệng blah blah lải nhải nói liên tiếp hệt như súng máy không dừng lại được.
Khổng Phồn Thịnh liếc xéo hai người đang châu đầu ghé tai vào nhau cách đó không sai, cười lạnh nghĩ ‘đừng nhìn hiện tại ân ái không nghi ngờ, lăn lộn trong giới này lâu rồi về sau không biết sẽ như thế nào đâu?’
Nhạc Tu Minh nói một lúc rồi nghĩ đến việc ông là bị Khổng Phồn Thịnh đánh lạc hướng, lập tức lấy lại tinh thần vỗ bàn nói: “Được lắm, tiểu tử anh, anh nói cho tôi nghe một chút anh có tài nguyên gì, để ông đây còn quay phim.”
Khổng Phồn Thịnh thật sự nhịn không được ghé mắt nhìn nhìn Nhạc đạo diễn vài lần, Ông vẫn không quên người nào đó vài ngày trước không kéo được nhà đầu tư mà sứt đầu mẻ trán, mà đoàn phim lúc đó cũng chỉ còn một ít vốn chế tác thôi đấy hiện tại tên này có tư cách gì mà kén cá chọn canh hả?
“Là phim điện ảnh của Lý đạo diễn, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn trù bị, kịch bản còn chưa có viết tốt, mang đề tài dân quốc. Tôi có thể mở một con đường giới thiệu cô ấy, chỉ cần cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng có được nhân vật hay không thì tôi đây không biết được.”
Nhạc Tu Minh cảm thấy Khổng Phồn Thịnh đang nói chơi với mình, kịch bản còn chưa viết xong còn không biết xấu hổ mà lôi ra nói chuyện, thật sự không phải là tùy tiện qua lao lấy lệ với ông chứ?!
Từ từ, Lý đạo diễn? Chẳng lẽ là……
“Ông nói Lý đạo diễn là ai?”
Khổng Phồn Thịnh uống một ngụm bia, hầu kết lăn lộn một chút, thanh âm trầm thấp nói: “Lý Hữu Đạo.”
Nhạc Tu Minh hoàn toàn chấn kinh rồi, đạo diễn đứng đầu cả nước ông hiểu rõ như lòng bàn tay, trong đó danh tiếng Lý Hữu Đạo là vang dội nhất.
So với người đôi khi còn phải đón hùa theo thị trường như ông để tăng số lượng người xem thì người như Lý Hữu Đạo không cùng bọn họ không phải cùng một đẳng cấp, muốn nói là đạo điễn phim văn nghệ cũng không phải.
Đó là người đầu tiên có thể đưa phim điện ảnh ra khỏi quốc nội, đạt được danh hiệu đạo diễn người Hoa xuất sắc nhất, chỉ chụp một bức ảnh cũng có thể lấy ra để dùng làm quảng cáo, hình ảnh tinh mỹ và bắt được phản ứng rất nhỏ của diễn viên, thực lực của Lý đạo diễn là không thể bàn cãi.
Nói ngắn gọn, Lý Hữu Đạo chính là thứ vũ khí hút tiền sắc bén nhất các phòng bán vé, là đạo diễn được các nhà đầu tư yêu thích nhất cũng là đạo diễn được các diễn viên sùng bái và mong muốn được hợp tác nhất.
“Ông ấy không phải mới quay xong một bộ phim điện ảnh vẫn đang nghỉ ngơi sao? Sao lại chuẩn bị quay một bộ phim khác nhanh như vậy?” Lý trí còn sót lại của Nhạc Tu Minh đem suy nghĩ đang bay về phía chân trời của hắn trở về, vẻ mặt đầy hoài nghi hỏi?
“Tôi cũng đúng lúc nghe ngóng được một chút tiếng gió, cũng chuẩn bị đem chút tiền đầu tư vào, làm sao? Tôi còn nói dối với ông sao?” Nghĩ ai cũng giống tên keo kiệt như hắn chắc?
Khổng Phồn Thịnh cùng Nhạc Tu Minh coi như là biết nhau từ bé, cơ hồ là mặc chung một cái quần mà lớn lên, dù nhân sinh quan giá trị quan hoàn toàn bất đồng thì cũng khó có thể làm bạn bè với nhau nhiều năm như vậy.
Trước đó dù Nhạc Tu Minh bị chèn ép đến mức không có nhà đầu tư cũng chưa chắc sẽ cúi đầu đi cầu Khổng Phồn Thịnh hắn, vẫn là do hắn thu được tin tức, chủ động đến cửa nói muốn đầu tư, bảo toàn chút thể diện chẳng có bao nhiêu của Nhạc Tu Minh.
Nhạc Tu Minh sờ sờ mũi, ân cần hô: “Ai ai, tôi nói này Tiểu Trương, cậu nướng mấy xâu thức ăn cho anh Khổng ăn đi, cậu không thấy anh Khổng đói đến gầy một vòng rồi sao. Đúng là không có mắt nhìn mà, đi ra ngoài cũng đừng nói cậu là người tôi mang đến, làm tôi mất mặt.”
Tiểu Trương: “……”
Khổng Phồn Thịnh cũng không thèm chọc thủng lý do của Khổng Tu Minh, nỏi thẳng: “Đêm mai có một bữa tiệc, đến lúc đó ông cũng đến đi, miễn cho ông lại cảm thấy tôi muốn dùng quy tắc ngầm với cô ấy, cũng vừa đúng lúc có thể quen biết Lý đạo diễn.”
Cảm tình của Nhạc Tu Minh đối với Lý Hữu Đạo tuyệt đối phải gọi là sùng bái, tuy rằng hai người cùng là đạo diễn, nhưng cũng có phân chia cấp bậc trên dưới, nếu Lý Hữu Đạo là cấp bậc đại sư thì hắn mới chỉ là đệ tử mới nhập môn, trước kia vẫn chưa có cơ hội được lãnh giáo, bây giờ thì cơ hội có sẵn rồi!
“Cảm ơn, người anh em!” Nhạc Tu Minh lúc này cũng chủ động nâng chai hướng Khổng Phồn Thịnh, còn chủ động giải thích: “Tôi là thật sự lo rằng ông sẽ bị Cao Lãng đánh, ông đừng đứng ở xa mà nhìn người ta không có cơ bắp gì, hôm trước anh ta mặc áp giáp vào người, quả thực đôi mắt của các cô gái nhỏ trong đoàn phim đều thẳng tắp.”
“Được rồi, được rồi, câm miệng đi.” Gân xanh trên trán Khổng Phồn Thịnh nhảy lên, đặc biệt muốn đánh Nhạc Tu Minh một trận.
…..
“Được rồi, anh yên tâm đi, em sẽ luôn luôn đóng phim ở trong đoàn phim, không có việc gì thì em tuyệt đối sẽ không chạy lung tung.”
Ứng Uyển Dung đứng ở dưới hiên nhà khách nói chuyện với Cao Lãng, Cao Lãng kiên trì nói rằng buổi chiều không cần đưa anh đi nhà ga, để một mình anh tự đi, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho cô.
Ở nhà khách điểm tốt duy nhất là trong mỗi phòng đều có một cái điện thoại, cô không cần phải dùng điện thoại trong buồng điện thoại để gọi.
“Ừh, em về đi.” Cao Lãng nhìn mặt Ứng Uyển Dung bị gió thổi hồng, nhịn không được đem một ít sợi tóc hỗn loạn nhét sau tai, chân tay anh vụng về làm Ứng Uyển Dung bật cười.
“Em nhìn anh ngồi trong xe rồi sẽ lên.”
“Anh nhìn em lên rồi vào xe ngồi.”
Ứng Uyển Dung nhoẻn miệng cười, nếu bọn họ nói thêm nữa liền muộn mất, trời cũng không còn sớm, cô cũng không phải loại người thích dây dưa, bước lên hôn Cao Lãng một cái, nhẹ nhàng bước chân lên lầu.
Cao Lãng chờ ở dưới lầu, vẫn luôn nhìn cô, đến khi cô vẫy vẫy tay ở bên cửa sổ mới xoay người rời đi.
Ngày hôm sau Ứng Uyển Dung diễn xong liền nghe thấy Nhạc Tu Minh nói rằng công việc hôm nay kết thúc, buổi tối không cần phải quay phim, đến Ngô Minh cũng cảm thấy Nhạc đạo diễn thay đổi tính tình, thế nhưng chỉ cần bọn họ không bị áp bức nữa là mừng rồi.
Nhạc đạo diễn híp mắt cười, vẫy tay gọi cả Ứng Uyển Dung và Ngô Minh lại, ba người vào phòng nghỉ tạm thời của đạo diễn để nói chuyện, cửa đóng lại người bên cũng không nhe thấy bọn họ đang nói chuyện gì.
“Tối nay tôi mời hai người ra ngoài ăn một bữa cơm, làm quen với một người, đến lúc đó đừng khiến tôi mất mặt nha.” Nhạc Tu Minh đặc biệt rụt rè nói trước cho hai người nọn họ biết, hoàn toàn không cho rằng mình sẽ làm ra việc gì sai lầm.
Ngô Minh cùng Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm cái gì, Nhạc đạo diễn rất nhiều tật xấu nhưng chỉ có một việc đảm bảo là ông ấy sẽ không làm hại bọn họ.
Chỉ cần sáng tỏ điểm này là được.
Ngô Minh có rất nhiều trang phục, đều là quần áo các nhà đầu tư tặng mỗi quý, Ứng Uyển Dung là người mới, tất cả mọi thứ đều là tự bản thân mua, hiện tại trong túi cũng không nhiều tiền, cũng không biết tối nay có việc gì để trang điểm cho mình như thế nào cho phù hợp, chỉ nhẹ nhàng trang điểm, ăn mặc thanh tân thoải mái hợp lòng người, làn da kiều nộn đến mức có thể vắt ra nước, đây chính là chỗ tốt nhất của tuổi trẻ.
Nhạc Tu Minh không nói thêm cái gì về trang phục của bọn họ, nhưng bản thân hắn cũng mặc một thân âu phục thẳng đứng, không được tự nhiên mà giật nhẹ nơ suốt đường đi, cuối cũng vẫn lấy nơ xuống nhét vào túi, thành công chứng minh cho câu nói ‘Đứng ngồi không yên’.
Ứng Uyển Dung cùng Ngô Minh ngồi ở phía sau, Nhạc Tu Minh ngồi ở bên ghế lái xe một chút cũng không yên ổn, lúc đến ngoài tiệm cơm, vì chống đỡ mặt mũi nên ông đi phía trước hai người họ.
Đã sớm biết số phòng được đặt, Nhạc Tu Minh không cần phục vụ gõ cửa, chính mình nhanh chóng vuốt phẳng nếp uốn cổ áo, gõ cửa, còn không quên nói với Ứng Uyển Dung: “Nhớ kỹ một chút nữa nhất định phải thật hào phóng, đừng quá câu nệ biết chưa?”
Ứng Uyển Dung dùng ánh mắt chế nhạo nhìn ông cười, những vẫn ngoan ngoãn gật đầu như cũ, cũng không đi kích thích ông.
Rất nhanh có người đến mở cửa gỗ ra, chính là Khổng Phồn Thịnh mới gặp ngày hôm qua, nhìn thấy bọn họ thì trực tiếp dẫn người tiến vào.
“Đã sớm đoán ra mọi người muốn đến đây nên tôi ra cửa nhìn xem, quả thật là do tiểu tử ông gõ cửa. Lý đạo diễn, vị này chắc là ông cũng biết, anh em của tôi, Nhạc Tu Minh là một đạo diễn.”
Lý Hữu Đạo là một lão giả rất có tinh thần, dáng ngồi thẳng tắp, ít nói ít cười. Trước mặt ông để một trà xanh, vài người ngồi xung quang trên mặt mang nụ cười, nói nói cười cười tiếp đón bọn họ.
Lý Hữu Đạo ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn Nhạc Tu Minh, cũng không nhìn Ngô Minh và Ứng Uyển Dung ở phía sau ông, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi biết cậu, ngời đạt giải thưởng đạo diễn mới của năm, là người từ nước ngoài về nước quay phim, làm không tệ.”
Sắc mặt Nhạc Tu Minh trong nháy mắt trướng hồng, những vẫn muốn giữ gìn mặt mũi, khụ khụ hai tiếng, khắc chế ý cười trả lời: “Lý đạo diễn khách khí quá, trình độ của tôi sao có thể vượt qua ngài được, được ngài khích lệ tôi sẽ xấu hổ.”
“Đúng rồi, đây là nam nữ chính hiện tại đang đóng phim của tôi, Ngô Minh cùng Ứng Uyển Dung, hai người còn đứng ở đó làm gì, còn không mau chào hỏi cùng Lý đạo diễn đi.”
Ngô Minh cùng Ứng Uyển Dung sao lại không nhìn ra tối nay là loại cơ hội gì, nhận ra Lý Hữa Đạo cũng nhìn đến, trong lòng bọn họ mang cảm kích đối với Nhạc Tu Minh.
Nghe thấy tiếng ông trách cứ cũng không có một chút tức giận nào, liền cười nhận sai cùng nhau tiến lên chào hởi với Lý Hữu Đạo. Mặt mày Lý Hữu Đạo nhàn nhạt, nhìn không ra chút cảm xúc gì.
Khổng Phồn Thịnh cùng Nhạc Tu Minh liếc nhìn nhau, biết họ còn cần phải nỗ lực, sau khi ngồi xuống không khí thật sự chẳng có chút sinh động nào.
Cuối cùng vẫn là do Nhạc Tu Minh thật sự có chút chịu không nổi, giơ chén trà nhỏ lên muốn kính Lý Hữu Đạo một ly, lại thấy ông vẫy vẫy tay nói: “Đều là người một nhà, không cần phải làm bộ, mọi người buổi tối đừng uống rượu, uống chút trà là được rồi.”
Chưa ăn cơm chiều đâu giờ uống trà mới kỳ quái đấy, Nhạc Tu Minh nói thầm trong lòng nhưng cũng không trực tiếp nói ra.
Ứng Uyển Dung so với ông sảng khoái hơn nhiều, trực tiếp rót một chén trà bưng lên đứng cách nửa mặt bàn, giống như một nụ hoa thướt tha lên tiếng:
“Tôi rất thích phim của Lý đạo diễn, hôm nay mới may mắn nhìn thấy mặt ngài, lấy trà thay rượu kính ngài một ly, tôi uống trước ngài tùy ý.” Nói xong uống một hơi cạn sạch, nụ cười tươi đẹp khiến người khác nhìn liền không nổi giận được.
Lý Hữu Đạo quả thực tùy ý nhấp một ngụm trà, cũng không nói kêu cô ngồi xuống, nếu là người khác đã sớm xấu hổ tự mình ngồi xuống, hận không có một kẽ đất để chui xuống.
Nhưng Ứng Uyển Dung lại tự mình rót một ly trà, tay bưng vững vàng, tiếp tục nói: “Hôm nay không nói chuyện công việc, hôm nay chúng ta có thể ngồi chỗ này, chính là duyên phận, chẳng lẽ không đáng để uống một chén trà sao?”
Ứng Uyển Dung hai tay nâng chén trà một lần nữa uống một hơi cạn sạch, đôi con ngươi trong trẻo, khóe môi mang ý cười, Lý Hữu Đạo khó có được một chút hứng thú nâng mắt nhìn Ứng Uyển Dung, muốn tiếp tục nghe xem cô nói gì.
Ứng Uyển Dung không biết được ý của Lý đạo diễn, nhưng cô mang tư thái hào phóng không gượng ép, nếu cô ngượng ngùng xoắn xuýt người ta chưa chắc đã liếc mắt nhìn cô một cái, coi như kết thêm một bằng hữu, nhận thức lẫn nhau, nghĩ như vậy tâm thái cũng thả lỏng một chút.
Kỹ năng ứng xử trên bàn tiệc của Ứng Uyển Dung không chỉ để trưng cho đẹp, nói chuyện với Lý Hữu Đạo xong liền kính hai nam một nữ bên cạnh ông một ly, trong khoảng thời gian này cô cũng bồi đắp thêm chuyện trong giới điện ảnh, tuy rằng cô không quen biết mấy người này, nhưng nhìn họ cũng có chút quen mắt, chắc chắn là nhân viên đứng phía sau màn ảnh.
Một bộ phim tốt không chỉ cần diễn viên và đạo diễn mà còn cần đến nhân viên phía sau màn ảnh, một tập thể cùng nỗ lực, cô cũng không phải người quý giá gì, có ý cùng mọi người kết giao luôn luôn thuận lợi, khiến mọi người cười không ngừng.
Tào Tình trực tiếp ngồi ở bên cạnh Ứng Uyển Dung nói chuyện với cô, hai người cùng nhau trao đổi về trang điểm, còn một ít chuyện khác, không khí náo nhiệt không ít.
Ngô Minh tuy rằng không có năng lực ngoại giao như Ứng Uyển Dung nhưng anh có hiểu biết phong phú, diệu ngữ liên châu, Lý đạo diễn cùng các nam nhân bên cạnh cũng đáp lại lời nói của anh, cứ như vậy mà trao đổi danh thiếp, nhận thức lẫn nhau.
Ba người bên cạnh Lý đạo diễn cũng không phải là người ngoài, Tào Tình là biên kịch, hai người khác là phó đạo diễn, một người là nhà làm phim, cũng được xem như là người quen với Lý đạo diễn, cho nên khi làm phim cũng có ít nhiều quen thuộc.
Hôm nay mọi người tụ tập ở đây là để bàn về bộ phim tiếp theo, kịch bản vẫn chưa sáng tác xong, còn cần phải sửa chữa nhiều nữa, Tào Tình mang kịch bản đến đây mục đích là để cho Lý Hữu Đạo xem rồi đưa ra ý kiến. Khổng Phồn Thịnh nói muốn dẫn mọi người lại đây để làm quen rồi cùng nhau ăn một bữa cơm, mọi chuyện cũng không sai biệt lắm, có nhiều thêm mấy người cũng không có gì.
Tào Tình càng nhìn Ứng Uyển Dung càng thích, Biết được việc cô gần đây còn quay một bộ phim cổ trang thì gật gật đầu, biết được việc cô còn tiếp tục quay phim ‘Hồng Lâu mộng’ của đạo diễn Kante, trong thời gian dài thì thật sự kinh ngạc.
Cô nhìn kỹ Ứng Uyển Dung, hóa trang thành mỹ nhân cô đại sẽ trở nên cực kỳ xinh đẹp, tiến thối có độ, cùng với ‘Nữ đế’ dưới ngòi bút của cô thế nhưng có đôi chỗ trùng hợp. Cô giương mắt nhìn Lý đạo diễn, phát hiện ra Lý đạo diễn cũng đang suy tư cau mày nhìn Ứng Uyển Dung.
Nhạc Tu Minh đã sớm nhân cơ hội ngồi bên cạnh Lý đạo diễn xin thỉnh giáo vài vấn đề, Lý đạo diễn cũng không có gì phải đắn đo, trực tiếp dùng kinh nghiệm của ông để trả lời, giải quyết những vấn đề Nhạc Tu Minh không hiểu.
Khổng Phồn Thịnh hoàn toàn có thể xem là người nhàn rỗi nhất trên bàn cơm, nhìn bọn họ như bát tiên quá hải, mỗi người tự thể hiện sở trường của mình cũng là một chuyện thú vị.
Cuối cùng là khách và chủ cùng vui, tuy rằng không có chuyện hợp tác nào thành nhưng có đến có đi, đi nhiều biết nhiều, người ta về sau có nhân vật nào thích hợp tự nhiên sẽ nghĩ đến người kia.
Ba người đều không uống rượu, cùng ngồi lên xe của Khổng Phồn Thịnh để về, Nhạc Tu Minh đã kêu tài xế lái xe về trước rồi.
“Lần này biểu hiện của hai người không tồi, tuy rằng không biết Lý đạo diễn có thể coi trọng hai người hay không, nhưng có cơ hội là tốt rồi.” Nhạc Tu Minh khen ngợi nói.
Ngô Minh cười nói: “Nhạc đạo diễn, ông khách khí như thế , sau này sợ là tôi cũng không dám xin nghỉ mất thôi.”
“Tiểu tử cậu còn muốn nghỉ? Không cho phép!” Nhạc Tu Minh trừng mắt trực tiếp cự tuyệt.
“Cảm ơn Nhạc đạo diễn đã cho tôi cơ hội, cái khác tôi không nói chỉ cần ông luôn tin vào thái độ làm người của tôi. Sau này nếu có yêu cầu gì dù tôi lúc đó có thành danh hay không thì ông cứ trực tiếp tới tìm tôi là được.”
Ứng Uyển Dung nói lời này xác thực không phải là lời nói khách khí, bây giờ Nhạc Tu Minh chỉ đường cho cô, sau này cô còn ngốc ở trong giới giải trí rất lâu, nếu ông ấy có muốn cô hỗ trợ tuyên truyền gì đó, cô cũng không từ chối.
“Lời này tôi sẽ nghiêm túc đặt trong lòng, cô không thể quên đâu đấy.” Nhạc Tu Minh cười ha hả nói.
Hắn tin tưởng chắc chắn Ứng Uyển Dung tuyệt đối sẽ ngày càng hồng, hồng đến trình độ nào, hắn không nói được. Chờ cô sau này công thành danh toại, có thể được cô nợ một ân tình, thật sự rất có lời.
Ứng Uyển Dung cũng không có để ở trong lòng mà cười cười, không phải ai cũng có thể có được lời hứa hẹn của cô, nói cách khác, hiện tại cô chỉ là một người mới, có ai sẽ để ý đến lời hứa hẹn của cô chứ?
Chỉ có Nhạc Tu Minh nghiêm túc trịnh trọng như vậy thôi.
Sau khi ba người rời đi, Tào Tình bọn họ vẫn còn ở lại nói chuyện một lúc sau mới tan cuộc, cô lái xe đưa Lý Hữu Đạo trở về, trên đường nhịn không được hỏi ông:
“Ngài cảm thấy Ứng Uyển Dung thế nào?”
Lý Hữu Đạo đang ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy chậm rì rì nói: “Nhìn ra được khả năng giao tiếp của cô ấy không tệ, chỉ một chốc mà có thể khiến cô vui vẻ.”
Tào Tình hừ một tiếng nói: “Tôi biết là ngài cũng thấy cô ấy không tệ, tối nay ông đã nhìn cô ấy rất nhiều lần.”
“Cần phải nhìn thêm đã.” Lý Hữu Đạo nói.
Tào Tình cảm thấy Lý Hữu Đạo nói như vậy chính là đã có hứng thú, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Hừ, ngài yêu cầu cao như vậy, trừ bỏ phải huấn luyện thân thủ ra thì tôi thấy cô ấy rất thích hợp. Ngài không biết, cô ấy tuy rằng là người mới nhưng lại là người nhận vai chính trong phim của đạo diễn Kante, kỹ thuật diễn chắc chắn rất khả quan.”
Lý Hữu Đạo nhăn lông mày lại nói: “Cho nên tôi mới nói rằng phải nhìn cô ấy kỹ hơn, không chỉ là kỹ thuật diễn, tôi cũng không thích người cùng một lúc là vai chính của hai bộ phim, cô ấy sẽ có tinh lực làm tốt hai việc cùng một lúc sao? Ai cũng nói là không tốt.”
Tào Tình không còn lời nào để nói, cảm xúc khi diễn xuất nhiều khi cũng là một điểm yếu, đây cũng là việc không dễ làm.
Ứng Uyển Dung không biết sự tình phát triển phía sau, cô trở về rửa mặt xong liền chui vào ổ chăn nằm, cầm điện thoại gọi điện cho Cao Lãng. Hai người đã ước định tốt thời gian gọi điện thoại mỗi ngày, nói chuyện một chút rồi mới đi ngủ.
Cao Lãng đã sớm đứng chờ ở trong buồng điện thoại, gọi điện cho Ứng Uyển Dung vài lần đều không có người bắt máy, tuyết trên mặt đất cũng bị anh dẫm cho bằng phẳng luôn rồi, bạn cùng phòng của anh còn đứng cách đó không xa muốn nghe trộm xem anh nói chuyện gì, đuổi vài lần cũng không đem người đuổi đi được, anh liền trực tiếp làm ngơ coi như không thấy, tiếp tục đứng canh bên buồng điện thoại, chuông điện thoại vừa vang lên một tiếng anh nhanh chóng bắt máy.
“Vốn dĩ tôi còn muốn tỏ vẻ xin lỗi còn có thể giới thiệu một kịch bản mới cho cô em Uyển Dung này, nếu ông nói vậy thì bỏ qua đi.”
Nhạc Tu Minh khẽ nhúc nhích lông mày cho thấy ông có chút động tâm, Ứng Uyển Dung là một diễn viên chuyên nghiệp nhiệt tình yêu thích dóng phim, ông cùng Kante đều là người có tâm yêu tài giống nhau, muốn rải một con đường rộng lớn để tài năng của cô ấy không bị mai một.
Khổng Phồn Thịnh nói xong thì thật đúng là không quan tâm phản ứng của ông, Nhạc Tu Minh có chút động tâm nhưng lại có chút không kéo mặt mũi xuống được, ho nhẹ hai tiếng, quay mặt lại tức giận nói: “Đây là thái độ xin lỗi của ông? Chẳng nói nổi nửa câu ?”
Khổng Phồn Thịnh cười tủm tỉm đem bình rượu để một bên, cả người phát ra đầy hormone nam tính, đừng nhìn Ứng Uyển Dung không biết điều uyển chuyển từ chối hắn, rất nhiều người trong đoàn phim đều muốn kéo gần quan hệ với hắn, gọi hắn là anh Khổng.
“Quy củ của ông thật nhiều, tôi là loại người ép mua ép bán sao?” lời này của Khổng Phồn Thịnh cũng là lời nói thật, hắn có tiền, có nhan sắc, có rất nhiều cô gái trẻ xum xoe như tre già măng mọc theo đuôi, hắn cũng không phải là người ai đến cũng không cự tuyệt.
Bất quá là nhìn thấy Ứng Uyển Dung dáng người tốt, bộ dáng đoan chính, có một chút hứng thú, nếu không vui thì chỉ có thể cho qua, hắn cũng không phải là người một hai phải có được thứ mình ưng ý.
Nhạc Tu Minh biết hắn là người có chừng mực, không phải là người thích ép buộc người khác, chỉ là ông không thích nhìn hắn tán tỉnh diễn viên nữ của đoàn phim, càng đừng nói là diễn viễn ông mang đến!
“Sợ là ông còn không biết nha, đó là chồng của Ứng Uyển Dung, là một quân nhân, tôi chỉ sợ ông bị người ta tố cáo, nói ông phá hoại quân hôn.” Nhạc Tu Minh dùng ánh mắt xem diễn để liếc Khổng Phồn Thịnh, muốn nhìn thấy sắc mặt chấn kinh của hắn ta.
Không nghĩ tới Khổng Phồn Thịnh chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, khen một câu: “Nhìn thật xứng đôi.”
Nhạc Tu Minh còn muốn khiến hắn ta hó chịu, thản nhiên nói: “Người ta đương nhiên xứng đôi, trường quân đội nghỉ cuối tuần, chồng người ta đều đến đây giúp đóng phim lại không cần tiền.”
Ba câu không rời tiền, Khổng Phồn Thịnh cười nhạo một tiếng: “Là tiền đầu tư của tôi còn chưa đủ để mời một diễn viên nhỏ hay là ông nuốt hết tiền đầu tư rồi hả?”
Nhạc Tu Minh lập tức bẻ ngón tay tính toán cách loại kinh phí, ông còn một chồng hóa đơn báo giá trong người đây, miệng blah blah lải nhải nói liên tiếp hệt như súng máy không dừng lại được.
Khổng Phồn Thịnh liếc xéo hai người đang châu đầu ghé tai vào nhau cách đó không sai, cười lạnh nghĩ ‘đừng nhìn hiện tại ân ái không nghi ngờ, lăn lộn trong giới này lâu rồi về sau không biết sẽ như thế nào đâu?’
Nhạc Tu Minh nói một lúc rồi nghĩ đến việc ông là bị Khổng Phồn Thịnh đánh lạc hướng, lập tức lấy lại tinh thần vỗ bàn nói: “Được lắm, tiểu tử anh, anh nói cho tôi nghe một chút anh có tài nguyên gì, để ông đây còn quay phim.”
Khổng Phồn Thịnh thật sự nhịn không được ghé mắt nhìn nhìn Nhạc đạo diễn vài lần, Ông vẫn không quên người nào đó vài ngày trước không kéo được nhà đầu tư mà sứt đầu mẻ trán, mà đoàn phim lúc đó cũng chỉ còn một ít vốn chế tác thôi đấy hiện tại tên này có tư cách gì mà kén cá chọn canh hả?
“Là phim điện ảnh của Lý đạo diễn, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn trù bị, kịch bản còn chưa có viết tốt, mang đề tài dân quốc. Tôi có thể mở một con đường giới thiệu cô ấy, chỉ cần cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng có được nhân vật hay không thì tôi đây không biết được.”
Nhạc Tu Minh cảm thấy Khổng Phồn Thịnh đang nói chơi với mình, kịch bản còn chưa viết xong còn không biết xấu hổ mà lôi ra nói chuyện, thật sự không phải là tùy tiện qua lao lấy lệ với ông chứ?!
Từ từ, Lý đạo diễn? Chẳng lẽ là……
“Ông nói Lý đạo diễn là ai?”
Khổng Phồn Thịnh uống một ngụm bia, hầu kết lăn lộn một chút, thanh âm trầm thấp nói: “Lý Hữu Đạo.”
Nhạc Tu Minh hoàn toàn chấn kinh rồi, đạo diễn đứng đầu cả nước ông hiểu rõ như lòng bàn tay, trong đó danh tiếng Lý Hữu Đạo là vang dội nhất.
So với người đôi khi còn phải đón hùa theo thị trường như ông để tăng số lượng người xem thì người như Lý Hữu Đạo không cùng bọn họ không phải cùng một đẳng cấp, muốn nói là đạo điễn phim văn nghệ cũng không phải.
Đó là người đầu tiên có thể đưa phim điện ảnh ra khỏi quốc nội, đạt được danh hiệu đạo diễn người Hoa xuất sắc nhất, chỉ chụp một bức ảnh cũng có thể lấy ra để dùng làm quảng cáo, hình ảnh tinh mỹ và bắt được phản ứng rất nhỏ của diễn viên, thực lực của Lý đạo diễn là không thể bàn cãi.
Nói ngắn gọn, Lý Hữu Đạo chính là thứ vũ khí hút tiền sắc bén nhất các phòng bán vé, là đạo diễn được các nhà đầu tư yêu thích nhất cũng là đạo diễn được các diễn viên sùng bái và mong muốn được hợp tác nhất.
“Ông ấy không phải mới quay xong một bộ phim điện ảnh vẫn đang nghỉ ngơi sao? Sao lại chuẩn bị quay một bộ phim khác nhanh như vậy?” Lý trí còn sót lại của Nhạc Tu Minh đem suy nghĩ đang bay về phía chân trời của hắn trở về, vẻ mặt đầy hoài nghi hỏi?
“Tôi cũng đúng lúc nghe ngóng được một chút tiếng gió, cũng chuẩn bị đem chút tiền đầu tư vào, làm sao? Tôi còn nói dối với ông sao?” Nghĩ ai cũng giống tên keo kiệt như hắn chắc?
Khổng Phồn Thịnh cùng Nhạc Tu Minh coi như là biết nhau từ bé, cơ hồ là mặc chung một cái quần mà lớn lên, dù nhân sinh quan giá trị quan hoàn toàn bất đồng thì cũng khó có thể làm bạn bè với nhau nhiều năm như vậy.
Trước đó dù Nhạc Tu Minh bị chèn ép đến mức không có nhà đầu tư cũng chưa chắc sẽ cúi đầu đi cầu Khổng Phồn Thịnh hắn, vẫn là do hắn thu được tin tức, chủ động đến cửa nói muốn đầu tư, bảo toàn chút thể diện chẳng có bao nhiêu của Nhạc Tu Minh.
Nhạc Tu Minh sờ sờ mũi, ân cần hô: “Ai ai, tôi nói này Tiểu Trương, cậu nướng mấy xâu thức ăn cho anh Khổng ăn đi, cậu không thấy anh Khổng đói đến gầy một vòng rồi sao. Đúng là không có mắt nhìn mà, đi ra ngoài cũng đừng nói cậu là người tôi mang đến, làm tôi mất mặt.”
Tiểu Trương: “……”
Khổng Phồn Thịnh cũng không thèm chọc thủng lý do của Khổng Tu Minh, nỏi thẳng: “Đêm mai có một bữa tiệc, đến lúc đó ông cũng đến đi, miễn cho ông lại cảm thấy tôi muốn dùng quy tắc ngầm với cô ấy, cũng vừa đúng lúc có thể quen biết Lý đạo diễn.”
Cảm tình của Nhạc Tu Minh đối với Lý Hữu Đạo tuyệt đối phải gọi là sùng bái, tuy rằng hai người cùng là đạo diễn, nhưng cũng có phân chia cấp bậc trên dưới, nếu Lý Hữu Đạo là cấp bậc đại sư thì hắn mới chỉ là đệ tử mới nhập môn, trước kia vẫn chưa có cơ hội được lãnh giáo, bây giờ thì cơ hội có sẵn rồi!
“Cảm ơn, người anh em!” Nhạc Tu Minh lúc này cũng chủ động nâng chai hướng Khổng Phồn Thịnh, còn chủ động giải thích: “Tôi là thật sự lo rằng ông sẽ bị Cao Lãng đánh, ông đừng đứng ở xa mà nhìn người ta không có cơ bắp gì, hôm trước anh ta mặc áp giáp vào người, quả thực đôi mắt của các cô gái nhỏ trong đoàn phim đều thẳng tắp.”
“Được rồi, được rồi, câm miệng đi.” Gân xanh trên trán Khổng Phồn Thịnh nhảy lên, đặc biệt muốn đánh Nhạc Tu Minh một trận.
…..
“Được rồi, anh yên tâm đi, em sẽ luôn luôn đóng phim ở trong đoàn phim, không có việc gì thì em tuyệt đối sẽ không chạy lung tung.”
Ứng Uyển Dung đứng ở dưới hiên nhà khách nói chuyện với Cao Lãng, Cao Lãng kiên trì nói rằng buổi chiều không cần đưa anh đi nhà ga, để một mình anh tự đi, đến nơi sẽ gọi điện thoại cho cô.
Ở nhà khách điểm tốt duy nhất là trong mỗi phòng đều có một cái điện thoại, cô không cần phải dùng điện thoại trong buồng điện thoại để gọi.
“Ừh, em về đi.” Cao Lãng nhìn mặt Ứng Uyển Dung bị gió thổi hồng, nhịn không được đem một ít sợi tóc hỗn loạn nhét sau tai, chân tay anh vụng về làm Ứng Uyển Dung bật cười.
“Em nhìn anh ngồi trong xe rồi sẽ lên.”
“Anh nhìn em lên rồi vào xe ngồi.”
Ứng Uyển Dung nhoẻn miệng cười, nếu bọn họ nói thêm nữa liền muộn mất, trời cũng không còn sớm, cô cũng không phải loại người thích dây dưa, bước lên hôn Cao Lãng một cái, nhẹ nhàng bước chân lên lầu.
Cao Lãng chờ ở dưới lầu, vẫn luôn nhìn cô, đến khi cô vẫy vẫy tay ở bên cửa sổ mới xoay người rời đi.
Ngày hôm sau Ứng Uyển Dung diễn xong liền nghe thấy Nhạc Tu Minh nói rằng công việc hôm nay kết thúc, buổi tối không cần phải quay phim, đến Ngô Minh cũng cảm thấy Nhạc đạo diễn thay đổi tính tình, thế nhưng chỉ cần bọn họ không bị áp bức nữa là mừng rồi.
Nhạc đạo diễn híp mắt cười, vẫy tay gọi cả Ứng Uyển Dung và Ngô Minh lại, ba người vào phòng nghỉ tạm thời của đạo diễn để nói chuyện, cửa đóng lại người bên cũng không nhe thấy bọn họ đang nói chuyện gì.
“Tối nay tôi mời hai người ra ngoài ăn một bữa cơm, làm quen với một người, đến lúc đó đừng khiến tôi mất mặt nha.” Nhạc Tu Minh đặc biệt rụt rè nói trước cho hai người nọn họ biết, hoàn toàn không cho rằng mình sẽ làm ra việc gì sai lầm.
Ngô Minh cùng Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn nhau, không nói thêm cái gì, Nhạc đạo diễn rất nhiều tật xấu nhưng chỉ có một việc đảm bảo là ông ấy sẽ không làm hại bọn họ.
Chỉ cần sáng tỏ điểm này là được.
Ngô Minh có rất nhiều trang phục, đều là quần áo các nhà đầu tư tặng mỗi quý, Ứng Uyển Dung là người mới, tất cả mọi thứ đều là tự bản thân mua, hiện tại trong túi cũng không nhiều tiền, cũng không biết tối nay có việc gì để trang điểm cho mình như thế nào cho phù hợp, chỉ nhẹ nhàng trang điểm, ăn mặc thanh tân thoải mái hợp lòng người, làn da kiều nộn đến mức có thể vắt ra nước, đây chính là chỗ tốt nhất của tuổi trẻ.
Nhạc Tu Minh không nói thêm cái gì về trang phục của bọn họ, nhưng bản thân hắn cũng mặc một thân âu phục thẳng đứng, không được tự nhiên mà giật nhẹ nơ suốt đường đi, cuối cũng vẫn lấy nơ xuống nhét vào túi, thành công chứng minh cho câu nói ‘Đứng ngồi không yên’.
Ứng Uyển Dung cùng Ngô Minh ngồi ở phía sau, Nhạc Tu Minh ngồi ở bên ghế lái xe một chút cũng không yên ổn, lúc đến ngoài tiệm cơm, vì chống đỡ mặt mũi nên ông đi phía trước hai người họ.
Đã sớm biết số phòng được đặt, Nhạc Tu Minh không cần phục vụ gõ cửa, chính mình nhanh chóng vuốt phẳng nếp uốn cổ áo, gõ cửa, còn không quên nói với Ứng Uyển Dung: “Nhớ kỹ một chút nữa nhất định phải thật hào phóng, đừng quá câu nệ biết chưa?”
Ứng Uyển Dung dùng ánh mắt chế nhạo nhìn ông cười, những vẫn ngoan ngoãn gật đầu như cũ, cũng không đi kích thích ông.
Rất nhanh có người đến mở cửa gỗ ra, chính là Khổng Phồn Thịnh mới gặp ngày hôm qua, nhìn thấy bọn họ thì trực tiếp dẫn người tiến vào.
“Đã sớm đoán ra mọi người muốn đến đây nên tôi ra cửa nhìn xem, quả thật là do tiểu tử ông gõ cửa. Lý đạo diễn, vị này chắc là ông cũng biết, anh em của tôi, Nhạc Tu Minh là một đạo diễn.”
Lý Hữu Đạo là một lão giả rất có tinh thần, dáng ngồi thẳng tắp, ít nói ít cười. Trước mặt ông để một trà xanh, vài người ngồi xung quang trên mặt mang nụ cười, nói nói cười cười tiếp đón bọn họ.
Lý Hữu Đạo ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn Nhạc Tu Minh, cũng không nhìn Ngô Minh và Ứng Uyển Dung ở phía sau ông, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi biết cậu, ngời đạt giải thưởng đạo diễn mới của năm, là người từ nước ngoài về nước quay phim, làm không tệ.”
Sắc mặt Nhạc Tu Minh trong nháy mắt trướng hồng, những vẫn muốn giữ gìn mặt mũi, khụ khụ hai tiếng, khắc chế ý cười trả lời: “Lý đạo diễn khách khí quá, trình độ của tôi sao có thể vượt qua ngài được, được ngài khích lệ tôi sẽ xấu hổ.”
“Đúng rồi, đây là nam nữ chính hiện tại đang đóng phim của tôi, Ngô Minh cùng Ứng Uyển Dung, hai người còn đứng ở đó làm gì, còn không mau chào hỏi cùng Lý đạo diễn đi.”
Ngô Minh cùng Ứng Uyển Dung sao lại không nhìn ra tối nay là loại cơ hội gì, nhận ra Lý Hữa Đạo cũng nhìn đến, trong lòng bọn họ mang cảm kích đối với Nhạc Tu Minh.
Nghe thấy tiếng ông trách cứ cũng không có một chút tức giận nào, liền cười nhận sai cùng nhau tiến lên chào hởi với Lý Hữu Đạo. Mặt mày Lý Hữu Đạo nhàn nhạt, nhìn không ra chút cảm xúc gì.
Khổng Phồn Thịnh cùng Nhạc Tu Minh liếc nhìn nhau, biết họ còn cần phải nỗ lực, sau khi ngồi xuống không khí thật sự chẳng có chút sinh động nào.
Cuối cùng vẫn là do Nhạc Tu Minh thật sự có chút chịu không nổi, giơ chén trà nhỏ lên muốn kính Lý Hữu Đạo một ly, lại thấy ông vẫy vẫy tay nói: “Đều là người một nhà, không cần phải làm bộ, mọi người buổi tối đừng uống rượu, uống chút trà là được rồi.”
Chưa ăn cơm chiều đâu giờ uống trà mới kỳ quái đấy, Nhạc Tu Minh nói thầm trong lòng nhưng cũng không trực tiếp nói ra.
Ứng Uyển Dung so với ông sảng khoái hơn nhiều, trực tiếp rót một chén trà bưng lên đứng cách nửa mặt bàn, giống như một nụ hoa thướt tha lên tiếng:
“Tôi rất thích phim của Lý đạo diễn, hôm nay mới may mắn nhìn thấy mặt ngài, lấy trà thay rượu kính ngài một ly, tôi uống trước ngài tùy ý.” Nói xong uống một hơi cạn sạch, nụ cười tươi đẹp khiến người khác nhìn liền không nổi giận được.
Lý Hữu Đạo quả thực tùy ý nhấp một ngụm trà, cũng không nói kêu cô ngồi xuống, nếu là người khác đã sớm xấu hổ tự mình ngồi xuống, hận không có một kẽ đất để chui xuống.
Nhưng Ứng Uyển Dung lại tự mình rót một ly trà, tay bưng vững vàng, tiếp tục nói: “Hôm nay không nói chuyện công việc, hôm nay chúng ta có thể ngồi chỗ này, chính là duyên phận, chẳng lẽ không đáng để uống một chén trà sao?”
Ứng Uyển Dung hai tay nâng chén trà một lần nữa uống một hơi cạn sạch, đôi con ngươi trong trẻo, khóe môi mang ý cười, Lý Hữu Đạo khó có được một chút hứng thú nâng mắt nhìn Ứng Uyển Dung, muốn tiếp tục nghe xem cô nói gì.
Ứng Uyển Dung không biết được ý của Lý đạo diễn, nhưng cô mang tư thái hào phóng không gượng ép, nếu cô ngượng ngùng xoắn xuýt người ta chưa chắc đã liếc mắt nhìn cô một cái, coi như kết thêm một bằng hữu, nhận thức lẫn nhau, nghĩ như vậy tâm thái cũng thả lỏng một chút.
Kỹ năng ứng xử trên bàn tiệc của Ứng Uyển Dung không chỉ để trưng cho đẹp, nói chuyện với Lý Hữu Đạo xong liền kính hai nam một nữ bên cạnh ông một ly, trong khoảng thời gian này cô cũng bồi đắp thêm chuyện trong giới điện ảnh, tuy rằng cô không quen biết mấy người này, nhưng nhìn họ cũng có chút quen mắt, chắc chắn là nhân viên đứng phía sau màn ảnh.
Một bộ phim tốt không chỉ cần diễn viên và đạo diễn mà còn cần đến nhân viên phía sau màn ảnh, một tập thể cùng nỗ lực, cô cũng không phải người quý giá gì, có ý cùng mọi người kết giao luôn luôn thuận lợi, khiến mọi người cười không ngừng.
Tào Tình trực tiếp ngồi ở bên cạnh Ứng Uyển Dung nói chuyện với cô, hai người cùng nhau trao đổi về trang điểm, còn một ít chuyện khác, không khí náo nhiệt không ít.
Ngô Minh tuy rằng không có năng lực ngoại giao như Ứng Uyển Dung nhưng anh có hiểu biết phong phú, diệu ngữ liên châu, Lý đạo diễn cùng các nam nhân bên cạnh cũng đáp lại lời nói của anh, cứ như vậy mà trao đổi danh thiếp, nhận thức lẫn nhau.
Ba người bên cạnh Lý đạo diễn cũng không phải là người ngoài, Tào Tình là biên kịch, hai người khác là phó đạo diễn, một người là nhà làm phim, cũng được xem như là người quen với Lý đạo diễn, cho nên khi làm phim cũng có ít nhiều quen thuộc.
Hôm nay mọi người tụ tập ở đây là để bàn về bộ phim tiếp theo, kịch bản vẫn chưa sáng tác xong, còn cần phải sửa chữa nhiều nữa, Tào Tình mang kịch bản đến đây mục đích là để cho Lý Hữu Đạo xem rồi đưa ra ý kiến. Khổng Phồn Thịnh nói muốn dẫn mọi người lại đây để làm quen rồi cùng nhau ăn một bữa cơm, mọi chuyện cũng không sai biệt lắm, có nhiều thêm mấy người cũng không có gì.
Tào Tình càng nhìn Ứng Uyển Dung càng thích, Biết được việc cô gần đây còn quay một bộ phim cổ trang thì gật gật đầu, biết được việc cô còn tiếp tục quay phim ‘Hồng Lâu mộng’ của đạo diễn Kante, trong thời gian dài thì thật sự kinh ngạc.
Cô nhìn kỹ Ứng Uyển Dung, hóa trang thành mỹ nhân cô đại sẽ trở nên cực kỳ xinh đẹp, tiến thối có độ, cùng với ‘Nữ đế’ dưới ngòi bút của cô thế nhưng có đôi chỗ trùng hợp. Cô giương mắt nhìn Lý đạo diễn, phát hiện ra Lý đạo diễn cũng đang suy tư cau mày nhìn Ứng Uyển Dung.
Nhạc Tu Minh đã sớm nhân cơ hội ngồi bên cạnh Lý đạo diễn xin thỉnh giáo vài vấn đề, Lý đạo diễn cũng không có gì phải đắn đo, trực tiếp dùng kinh nghiệm của ông để trả lời, giải quyết những vấn đề Nhạc Tu Minh không hiểu.
Khổng Phồn Thịnh hoàn toàn có thể xem là người nhàn rỗi nhất trên bàn cơm, nhìn bọn họ như bát tiên quá hải, mỗi người tự thể hiện sở trường của mình cũng là một chuyện thú vị.
Cuối cùng là khách và chủ cùng vui, tuy rằng không có chuyện hợp tác nào thành nhưng có đến có đi, đi nhiều biết nhiều, người ta về sau có nhân vật nào thích hợp tự nhiên sẽ nghĩ đến người kia.
Ba người đều không uống rượu, cùng ngồi lên xe của Khổng Phồn Thịnh để về, Nhạc Tu Minh đã kêu tài xế lái xe về trước rồi.
“Lần này biểu hiện của hai người không tồi, tuy rằng không biết Lý đạo diễn có thể coi trọng hai người hay không, nhưng có cơ hội là tốt rồi.” Nhạc Tu Minh khen ngợi nói.
Ngô Minh cười nói: “Nhạc đạo diễn, ông khách khí như thế , sau này sợ là tôi cũng không dám xin nghỉ mất thôi.”
“Tiểu tử cậu còn muốn nghỉ? Không cho phép!” Nhạc Tu Minh trừng mắt trực tiếp cự tuyệt.
“Cảm ơn Nhạc đạo diễn đã cho tôi cơ hội, cái khác tôi không nói chỉ cần ông luôn tin vào thái độ làm người của tôi. Sau này nếu có yêu cầu gì dù tôi lúc đó có thành danh hay không thì ông cứ trực tiếp tới tìm tôi là được.”
Ứng Uyển Dung nói lời này xác thực không phải là lời nói khách khí, bây giờ Nhạc Tu Minh chỉ đường cho cô, sau này cô còn ngốc ở trong giới giải trí rất lâu, nếu ông ấy có muốn cô hỗ trợ tuyên truyền gì đó, cô cũng không từ chối.
“Lời này tôi sẽ nghiêm túc đặt trong lòng, cô không thể quên đâu đấy.” Nhạc Tu Minh cười ha hả nói.
Hắn tin tưởng chắc chắn Ứng Uyển Dung tuyệt đối sẽ ngày càng hồng, hồng đến trình độ nào, hắn không nói được. Chờ cô sau này công thành danh toại, có thể được cô nợ một ân tình, thật sự rất có lời.
Ứng Uyển Dung cũng không có để ở trong lòng mà cười cười, không phải ai cũng có thể có được lời hứa hẹn của cô, nói cách khác, hiện tại cô chỉ là một người mới, có ai sẽ để ý đến lời hứa hẹn của cô chứ?
Chỉ có Nhạc Tu Minh nghiêm túc trịnh trọng như vậy thôi.
Sau khi ba người rời đi, Tào Tình bọn họ vẫn còn ở lại nói chuyện một lúc sau mới tan cuộc, cô lái xe đưa Lý Hữu Đạo trở về, trên đường nhịn không được hỏi ông:
“Ngài cảm thấy Ứng Uyển Dung thế nào?”
Lý Hữu Đạo đang ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy chậm rì rì nói: “Nhìn ra được khả năng giao tiếp của cô ấy không tệ, chỉ một chốc mà có thể khiến cô vui vẻ.”
Tào Tình hừ một tiếng nói: “Tôi biết là ngài cũng thấy cô ấy không tệ, tối nay ông đã nhìn cô ấy rất nhiều lần.”
“Cần phải nhìn thêm đã.” Lý Hữu Đạo nói.
Tào Tình cảm thấy Lý Hữu Đạo nói như vậy chính là đã có hứng thú, lẩm nhẩm lầm nhầm nói: “Hừ, ngài yêu cầu cao như vậy, trừ bỏ phải huấn luyện thân thủ ra thì tôi thấy cô ấy rất thích hợp. Ngài không biết, cô ấy tuy rằng là người mới nhưng lại là người nhận vai chính trong phim của đạo diễn Kante, kỹ thuật diễn chắc chắn rất khả quan.”
Lý Hữu Đạo nhăn lông mày lại nói: “Cho nên tôi mới nói rằng phải nhìn cô ấy kỹ hơn, không chỉ là kỹ thuật diễn, tôi cũng không thích người cùng một lúc là vai chính của hai bộ phim, cô ấy sẽ có tinh lực làm tốt hai việc cùng một lúc sao? Ai cũng nói là không tốt.”
Tào Tình không còn lời nào để nói, cảm xúc khi diễn xuất nhiều khi cũng là một điểm yếu, đây cũng là việc không dễ làm.
Ứng Uyển Dung không biết sự tình phát triển phía sau, cô trở về rửa mặt xong liền chui vào ổ chăn nằm, cầm điện thoại gọi điện cho Cao Lãng. Hai người đã ước định tốt thời gian gọi điện thoại mỗi ngày, nói chuyện một chút rồi mới đi ngủ.
Cao Lãng đã sớm đứng chờ ở trong buồng điện thoại, gọi điện cho Ứng Uyển Dung vài lần đều không có người bắt máy, tuyết trên mặt đất cũng bị anh dẫm cho bằng phẳng luôn rồi, bạn cùng phòng của anh còn đứng cách đó không xa muốn nghe trộm xem anh nói chuyện gì, đuổi vài lần cũng không đem người đuổi đi được, anh liền trực tiếp làm ngơ coi như không thấy, tiếp tục đứng canh bên buồng điện thoại, chuông điện thoại vừa vang lên một tiếng anh nhanh chóng bắt máy.
/215
|