Không để ý đến ánh mắt xung quanh, Phong Thần cưng chiều nhìn Tiểu Thỏ:'' Em ăn nhiều vào, anh thật muốn nuôi em thành trắng trẻo mập mạp mà''
'' Được, em sẽ cố gắng , anh thật dài dòng nha'' Tiểu Thỏ cười híp mắt thành vầng trăng nhỏ, trông rất đáng yêu.
'' Em thật là....! Thần muốn tốt cho em thôi, vậy mà em vô tâm bảo anh ấy dài dòng sao?'' Phong Dật mỉm cười ôn nhu trêu ghẹo cô.
'' Hắc hắc! Em chỉ đùa thôi mà, trong thời gian mạt thế này hau anh nuôi em mập sẽ cực khổ lắm a~'' Tiểu Thỏ biết hai anh có không gian như cô, sẽ nuôi cô mập được như lời Thần nói nhưng cô lại muốn làm nũng chút nga~~~
'' Không cực khổ, không cực khổ, chỉ cần em cố gắng ăn thêm 1 chút là được, em á lúc nào cũng bỏ bữa không thích ăn cơm toàn là ăn những thứ không no bụng không thôi, hừ! Khi xưa không ai quản em nhưng giờ bọn anh sẽ trông chừng em đấy''
Cưng chiều nhìn cô, Phong Thần cảm thấy càng ngày anh càng yêu cô a~ thật đáng yêu, anh nhìn cô mãi cũng không thể thoã mãn được.
'' Rồi, rồi em đã biết, hai anh biến thành bà cụ non rồi sao?'' Cười khổ nói, cô biết hai anh quan tâm cô nên rất cảm động, cô không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt hai anh nên giả vờ như không để ý nói.
'' Em thật là...! Bướng bỉnh quá đi mất'' Phong Dật nuông chiều bóp mũi cô.

/22
|