Hôm nay, Vương Vân Hân vừa mắt Phong Quyết, để lộ thân phận mời Phong Quyết, nhưng mà lại bị Phong Quyết từ chối. Thế là cô ta thẹn quá hóa giận phái người đi dạy dỗ Phong Quyết và dùng biện pháp mạnh để bắt cóc Phong Quyết về.
Sau khi đi ra khỏi cục cảnh sát, sắc mặt Cố Dạng rất khó coi. Cũng không biết có phải vì Phong Quyết là kho máu riêng của cô không mà cô vô thức quy nạp cậu vào người mình, không muốn có người ngấp nghé cậụ
Phong Quyết đi theo sau lưng Cố Dạng, dường như cậu cũng cảm giác được cảm xúc của Cố Dạng, cậu khẽ rũ mắt xuống, nói với vẻ dè dặt thận trọng “Chị à, là do tôi không tốt, làm liên luyện đến chị, chọc giận chị không vui.”
Cố Dạng hoàn hồn, khôi phục lại trạng thái dịu dàng “Cậu rất tốt, không trách cậụ Vương Vân Hân dám bắt nạt cậu như thế, nhất định tôi sẽ giúp cậu trả đũa lại ”
Phong Quyết khẽ nâng mắt lên nhìn Cố Dạng một chút, băng lạnh trong đôi mắt bị tóc mái che khuất như dần tan ra.
Bỗng nhiên Cố Dạng dừng bước, nhìn bảng hiệu của Cẩm Ương Hiên, nhíu mày nói “A Quyết, đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm.”
Phong Quyết nhìn bảng hiệu của Cẩm Ương Hiên, sau đó lại nhìn bước chân nhẹ nhàng đi đến đó của Cố Dạng, cậu như có điều muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là đi theo một cách bất đắc dĩ.
Trong Cẩm Ương Hiên được bài trí theo phong cách cổ xưa, giữa các gian có rèm châu và bức bình phong, trong bình phong có gắn đèn, phong vị cổ xưa, vô cùng tao nhã.
Tiết Đạc ngồi trước bàn ăn thất thần, lúc này, người bên cạnh anh ta dùng cùi chỏ huých nhẹ anh ta một cái rồi nói “Này, Tiết Đạc, người cậu nhìn là ai vậy?”
Tiết Đạc nhìn sang theo hướng mà anh ta chỉ thì nhìn thấy Cố Dạng với bộ váy liền màu trắng.
“Đấy không phải là vị hôn thê của Tiết Đạc sao?”
Đều là người trong giới, các công tử nhà giàu ngồi cũng bàn đều nhận ra Cố Dạng cả.
Tiết Đạc nhìn Cố Dạng mà cười lạnh, cục tức trong lòng cũng coi như phun ra được rồi. Anh ta nói làm sao mà Cố Dạng không chú ý đến mình, bây giờ chẳng phải là thăm dò được tin tức mình đến Cẩm Ương Hiên nên cố ý chạy đến đây sao.
“Không đúng, cô Cố Dạng kia bây giờ chỉ là thiên kim giả thôi, dựa vào cái gì mà vẫn xứng với Tiết Đạc của chúng ta được. Tiết Đạc của chúng ta đã từ hôn với cô ta rồi.”
“Ặc, thế thì không phải là cô ta cố ý tìm đến Tiết Đạc để níu kéo Tiết Đạc đấy chứ?”
“Chắc chắn là vậy rồi, Cẩm Ương Hiên là giới hạn hội viên, chúng ta cũng dựa vào thẻ hội viên trong tay Tiết Đạc mà mới có thể đi vào đây dùng cơm, Cố Dạng cũng không có thẻ hội viên, nếu không phải là đến tìm Tiết Đạc thì đi vào đây đi dạo hay gì ha ha ha…”
Nghe lời nói của mấy người bên cạnh, Tiết Đạc không có biểu cảm gì, khóe môi lại nhếch lên mấy phần, đồng thời đứng dậy đi về phía Cố Dạng.
Mặc dù anh ta không có ý định cưới Cố Dạng, nhưng mà nể tình Cố Dạng vẫn được chiều chuộng ở nhà họ Cố thì anh ta vẫn vui lòng để cho Cố Dạng tùy ý quấn quýt si mê mình.
Sau khi Cố Dạng dẫn Phong Quyết đi vào thì có nhân viên phục vụ tiến lên đón tiếp, mỉm cười nói “Chào cô, xin hãy cho chúng tôi xem thẻ hội viên của cô ạ.”
Ánh mắt của Cố Dạng hơi dừng lại, thẻ hội viên?
Cô chỉ lo kích động khi nhìn thấy nữ chính mở Cẩm Ương Hiên mà quên mất đây là nơi mà cần phải có thẻ hội viên mới được vào.
Bố Cốn là chủ tịch tập đoàn Cố Thị thì đương nhiên là có thẻ hội viên, nhưng mà một thiên kim tiểu thư nhà giàu như cô thì thật đúng là không có tư cách nắm giữ thẻ hội viên của Cẩm Ương Hiên.
Sắc mặt Cố Dạng vẫn ung dung bình tĩnh như trước, hoàn toàn không nhìn ra được là người không có thẻ hội viên, đến mức mà Tiết Đạc ở sau lưng cô chuẩn bị móc thẻ hội viên ra cũng tạm dừng động tác lại.
“Xin chào, tôi đến đây để tìm người.” Dáng vẻ thì thầm nhỏ nhẹ của Cố Dạng trông rất ngoan ngoãn.
Nhân viên phục vụ làm việc ở nhà hàng cao cấp này đã lâu, cũng là người có mắt nhìn người, có thể nhìn ra được Cố Dạng không phú thì cũng quý, cho nên thái độ vẫn rất tốt ”Xin hỏi cô tìm ai ạ.”
“Cô ấy tìm tôi.” Cố Dạng còn chưa lên tiếng đáp lại thì sau lưng đã truyền đến một giọng nam rồi.
Cố Dạng “???”
Thẻ hội viên của Cẩm Ương Hiên có thể đặt trước được một bàn, cho nên người có thẻ hội viên thì cũng có thể mời khách đến đây ăn cơm. Nhân viên phục vụ thấy Tiết Đạc là khách hàng bên trong Cẩm Ương Hiên, bèn mỉm cười rồi lui xuống.
Cố Dạng quay người lại nhìn Tiết Đạc với vẻ mặt mờ mịt “Anh là?”
Tiết Đạc thấy phản ứng của cô như là không biết anh ta, anh ta nhíu mày, lạnh lùng chế giễu “Cố Dạng, sáng nay vừa mới gặp, không phải là cô quên tôi là ai đấy chứ? Đã tìm đến tận Cẩm Ương Hiên rồi, cũng không cần phải chơi trò lạt mềm buộc chặt này đấy chứ?”
/599
|