Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

Chương 72

/100


“… Hủy hợp đồng?”

Lý tổng hơn nửa ngày không thể hoàn hồn, thẳng tắp nhìn chằm chằm Thiệu Tư, há há mồm, khó tin mà lặp lại: “Cậu muốn hủy hợp đồng? —— Cậu có tính tiền vi phạm hợp đồng chưa? Cậu bồi thường nổi à?!”

Không giống tính toán của Tề Minh, Lý tổng chỉ là muốn cảnh cáo, đóng băng hắn một hai tháng cho chút giáo huấn. Để hắn tự giác cất kỹ một thân nhuệ khí, đừng có nổi tiếng liền phân không rõ, mọi việc vẫn phải lấy công ty làm trọng.

Ai biết Thiệu Tư vừa đi lên liền trực tiếp là ba chữ: hủy hợp đồng.

Tiền vi phạm hợp đồng không phải chuyện đơn giản như vậy, tiền vi phạm hợp đồng của nghệ nhân bình thường từ mấy triệu đến mấy trăm triệu không cố định, đây là dựa theo lợi nhuận bình quân hàng năm nhân với số năm nghệ nhân chưa thực hiện trong hợp đồng mà cho ra số tiền cuối cùng.

Một lần tranh cãi hủy hợp đồng huyên náo rất lớn năm trước, là một nghệ nhân nhỏ hạng ba hàng năm bị xa lánh trong công ty. Bình quân một năm hắn mang đến cho công ty lợi nhuận năm sáu trăm ngàn, lúc hủy hợp đồng cách lúc hết hợp đồng còn dư ba năm, tiền hủy hợp đồng tính ra chính là không đến hai triệu.

Đối với một nghệ nhân nhỏ vốn dĩ không quá nổi danh mà nói, đây cũng coi là phần lớn dành dụm.

Lấy giá trị con người Thiệu Tư hiện tại, hắn đơn phương muốn hủy hợp đồng, vậy tiền vi phạm hợp đồng liền không chỉ là mức như mấy triệu, mấy chục triệu.

Cuộc họp này cuối cùng tan rã trong không vui, còn gây gổ đến mọi người đều biết.

—— Đơn giản là lúc Thiệu Tư đi ra ngoài, Lý tổng mất hết mặt mũi, mãnh liệt đạp bàn, hô lớn: “Được, hủy hợp đồng, tôi xem cậu có hủy được cái hợp đồng này hay không!”

Ngoài cửa vừa vặn có mấy nhân viên đi ngang qua, nghe thấy âm thanh đều thả chậm bước chân, vểnh tai tận lực lắng nghe.

Chạng vạng Lý Quang Tông trở lại công ty lấy tư liệu, vừa vặn đụng phải bọn họ quẹt thẻ tan tầm. Bởi vì nhiều người, thang máy rất chen chúc, Lý Quang Tông đứng ở tận cùng bên trong, cầm một chồng tư liệu cao cao trong tay, gần như che khuất mặt hắn.

Hắn bớt thời giờ liên tiếp nhìn đồng hồ, có chút sốt ruột.

Những tài liệu này hắn phải sửa sang xong trước tám giờ tối, dùng bưu kiện điện tử gửi qua cho cấp trên.

Nhưng mà trong âm thanh ồn ào quanh mình, hắn sắc bén bắt được một cái tên người.

“Thiệu Tư?”

“Đúng vậy, chính là hắn, hôm nay tôi cũng sắp bị hù chết…”

“Tôi cũng nghe nói… quả thực chính là điện Tu La, không rõ lắm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, bọn họ nói là muốn hủy hợp đồng, tôi cảm thấy hẳn là không thể nào đâu, đang êm đẹp làm sao có thể hủy hợp đồng.”

Lỗ tai Lý Quang Tông mới vừa dựng thẳng lên, đã bị hai câu “hủy hợp đồng” liên tiếp dọa cho mềm nhũn.

Vài nhân viên tiếp tục khe khẽ nói nhỏ.

“Thật sự là hủy hợp đồng, có người nghe thấy Lý tổng phát hỏa cực lớn —— nói cái gì mà có giỏi thì cậu đi đi, tôi xem cậu rời khỏi nơi này còn có thể đi đâu, sau đó Thiệu Tư vừa đi ra ngoài vừa mang khẩu trang, không thèm để ý ông ấy.”

“Tưởng tượng một chút… thế mà lại cảm thấy rất ngầu?”

“Ngầu thì ngầu, nhưng Thiệu Tư hủy hợp đồng… tiền vi phạm hợp đồng, giá trên trời đi.”

Thang máy đã xuống đến lầu một, đèn chỉ thị hạ xuống, theo một tiếng “đinh”, cửa thang máy từ từ mở ra.

Mọi người ngưng hẳn đề tài này, chen ra ngoài cửa, vội vàng về nhà ăn cơm.

Còn không phải sao.

Lý Quang Tông nhìn bóng dáng bọn họ, ở trong lòng bồi thêm một câu: cả hai trăm năm mươi triệu đấy.

Hắn ta cũng không biết tại sao mình bình tĩnh như vậy, có thể là kinh ngạc quá độ —— cũng có thể là tiềm thức cho rằng loại chuyện này phát sinh trên người Thiệu Tư, thật sự rất bình thường.

Chờ hắn ta ôm chồng tư liệu kia đi đến bãi đỗ xe, đóng cửa xe buộc dây an toàn xong, trong đầu mới phát lại những lời nghe thấy trong thang máy vừa rồi một lần, sau khi nhớ lại một phen, run run tay gọi điện thoại cho Thiệu Tư.

Thiệu Tư đang xếp bằng ngồi trên thảm trải sàn, tính tiền trong thẻ của mình, cùng với tiền trong sổ tiết kiệm.

Miệng hắn cắn nắp bút, tóc mái dùng sợi thun cột lên, miễn cho che mắt. Dưới đất chất một đống đồ, ngay cả chứng nhận bất động sản cũng trong đó.

Thiệu Tư cúi đầu, lộ ra cần cổ bóng loáng, cầm giấy bút trong tay, viết đến độ có chút bực bội: “Hai mươi triệu, sáu mươi triệu…”

Thế cho nên lúc di động vang hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn, nhổ nắp bút trong miệng ra, nói: “A lô, ai đó.”

“Ba!”

Thiệu Tư: “… Con trai?”

“Ba à nghe nói ba muốn hủy hợp đồng hả??” Lý Quang Tông xoay chìa khóa, nổ máy vài cái cũng không lên, dứt khoát rút luôn chìa khóa ra, lại nói, “Trong công ty nghe thấy mọi người đều đang nghị luận, nói cho tôi biết đây không phải là thật đi!”

Nhưng mà ——

Thiệu Tư cúi người nhìn nhìn một quyển sổ tiết kiệm khác, thuận tiện trả lời hắn: “Là thật.”

Lý Quang Tông: “…” thế mà mình lại có một loại cảm giác ‘quả thế’.

“Không phải, phát sinh chuyện gì?” Kỳ thật hắn ta muốn nói ‘cậu điên rồi sao sao lại lẩn quẩn trong lòng muốn hủy hợp đồng’, nhưng đảo mắt lại nghĩ, mặc kệ Thiệu Tư làm chuyện gì, khẳng định đều có lý do của mình, vì thế sửa miệng hỏi, “Vậy cậu đủ tiền không? Không đủ cậu nói với tôi, chỗ tôi còn có một chút.”

Chuyện Thiệu Tư muốn hủy hợp đồng, suy nghĩ cũng không phải một ngày hai ngày.

Năm đó lúc Lý Quang Tông mới vừa tiếp nhận hắn, đã nghe hắn mỗi ngày vừa mệt rã rời vừa ở bên kia hô ‘phiền chết hủy hợp đồng là được’, Lý Quang Tông thường trêu ghẹo hắn ‘cậu lấy ra được tiền thì cậu cứ hủy đi không ai cản cậu đâu’.

Lúc đó, Thiệu Tư hoặc là không nói lời nào, hoặc là ngoắc ngoắc ngón tay với hắn ta, hệt như đùa mà trả lời: “Nói cho cậu biết một bí mật, nói ra có khả năng cậu không tin, kỳ thật tôi là phú nhị đại.”

Lý Quang Tông cũng học theo hắn ngoắc ngoắc ngón tay: “Kỳ thật ba của tôi là Lý Cương* đó.”

*Vụ việc “ba tao là Lý Cương”: tìm hiểu thêm tại đây 

/100

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status