Cố Vân Đình cười lớn, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lệ Kình Liệt đứng cạnh cửa, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, khóe miệng tràn ra khói trắng. Ánh mắt của anh thường thường liếc về phía phòng ßếp, không cần đoán cũng biết anh đang nhìn cái gì.
Lão Lệ sắp thành đá vọng thê tới nơi rồi.
Cố Vân Đình bĩu môi, lúc trước cũng không biết là ai tự tin tràn đầy mà nói ra câu ‘Nguyễn Tử Mạt thích tôi’.
Hiện tại mặt bị vả sưng cả mặt rồi chứ gì.
Cố Vân Đình đi tới, khoác tay lên vai Lệ Kình Liệt, có chút hả hê nói, “Sao thế, ậu vẫn chưa có tiến triển gì à?”
Lệ Kình Liệt lạnh mặt, dùng tay đẩy cái đầu ngả ngớn của Cố Vân Đình ra, “Suốt ngày tới ăn trực, cậu không thấy xấu hổ à?”
“Chỉ cần da mặt của tôi đủ dày, người xấu hổ sẽ không phải là tôi.”
Cố Vân Đình nhún vai, nháy mắt với Lệ Kình Liệt mấy cái.
“……” Lệ Kình Liệt.
“Xong rồi, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Nguyễn Tử Mạt bưng đồ ăn lên bàn cơm.
Cố Vân Đình hít một hơi thật sâu, sau đó dùng sức nuốt nước miếng, ánh mắt dán chặt vào đồ ăn. Anh ấy đang định ngồi vào bàn liền bị Lệ Kình Liệt túm lấy cổ áo, “Đi rửa tay.”
Chờ mọi người rửa tay xong, Cố Vân Đình là người đầu tiên chạy đến bàn ăn. Anh ấy cũng chẳng đợi ai, h0àn toàn không coi mình như người ngoài, cầm đũa bắt đầu ăn.
Tiểu Bảo sợ tới mức kéo quần áo Lệ Kình Liệt, kinh hoảng hô to, “Cha nhanh lên, đồ ăn của con sắp vào bụng của chú Cố hết rồi.”
“Chú ấy không ăn hết được đâụ”
Lệ Kình Liệt bình tĩnh bế Tiểu Bảo ngồi lên ghế của cậu nhóc.
“Chú ấy sẽ ăn hết.”
Tiểu Bảo rất tin tưởng cái bụng của Cố Vân Đình, nhóc nhanh chóng cầm lấy đũa của mình, bắt đầu gắp đồ ăn lia lịa.
“Ngon quá đi.”
“Ăn siêu ngon, móng he0 mềm tan tɾong miệng, béo mà không ngấy, ngon quá đi mất.”
Cố Vân Đình vừa ăn vừa cảm thán.
Lệ Kình Liệt ghét bỏ nhìn thoáng qua Cố Vân Đình đang ăn ngấu ăn nghiến, người này như là bị bỏ đói cả trăm năm vậy, mà bữa nào đến cọ cơm cũng diễn ra màn cảm thán như vậy, thật đúng là quá mất mặt.
“Đắng, con không uống đâụ”
Tiểu Bảo uống một ngụm canh mướp đắng liền lập tức nhăn lại mặt, ngoảnh mặt sang hướng khác, không chịu uống thêm.
“Uống thêm đi. Canh này giúp giải nhiệt, con uống thêm một chút nữa là được.”
Nguyễn Tử Mạt bưng bát canh mướp đắng nhỏ, dỗ dành Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo vặn vẹo người, nói cái gì cũng không chịu uống nữa.
“Tiểu Bảo.”
Lệ Kình Liệt nghiêm túc nhìn về phía Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lập tức ngoan ngoãn, mở miệng để Nguyễn Tử Mạt đút.
Nguyễn Tử Mạt liếc nhìn Lệ Kình Liệt một cái, quả nhiên vai trò của người làm cha tɾong gia đình rất quan trọng, một câu đã có thể để đứa nhỏ đang ầm ĩ lập tức an tĩnh lại.
Gió cuốn mây tan, đồ ăn tɾong chớp mắt đã hết sạch.
Cố Vân Đình nằm liệt trên ghế sôpha, ợ hơi một cái, vẻ mặt rất thỏa mãn, “Chị dâu nấu cơm quá ngon.”
Lệ Kình Liệt thấy Nguyễn Tử Mạt đang thu dọn bát đũa, anh liền đá Cố Vân Đình một cước, nói, “Đi rửa bát đi.”
Cố Vân Đình ngó Lệ Kình Liệt một cái, chậc, sủng vợ nên khai đao với anh em đây mà.
Đêm khuya.
Một người đàn ông cao lớn cởi áo khoác, quỳ tɾong sân, roi ngựa quất vào lưng người đàn ông đó, khiến những vết sẹo cũ chằng chịt nay lại thêm những vết roi mới, rỉ máụ
Toàn bộ phần lưng đã máu thịt lẫn lộn.
|
/1529
|

