Thẩm Lê Uyên gọi món ăn cũng không hề khách sáo, anh ta gọi bốn món và một bát canh khiến Nguyễn Tử Mạt đau thịt không thôi. Giá cả tɾong nhà hàng quốc Mỹ này đắt như thế, một bữa thế này cũng tốn bốn năm chục đồng rồi.
Nguyễn Tử Mạt nghi ngờ Thẩm Lê Uyên này cố ý muốn làm thịt mình.
Sau khi đồ ăn được đưa lên bàn thì Nguyễn Tử Mạt ăn còn nhiều hơn bình thường, bởi vì đồ ăn đắt như vậy, cô phải ăn nhiều hơn mới xem như lấy lại vốn, cứ nghĩ đến giá của bữa cơm này thì trái tim cô cũng sắp rỉ ra máu rồi.
Thẩm Lê Uyên rất để ý đến dáng vẻ khi ngồi ăn, anh ta ngồi thẳng lưng, tư thế ngay ngắn, đũa trên tay sẽ không gắp một món ăn quá ba lần, đũa cũng không va vào bát tạo ra bất kỳ tiếng động nào, nhai chậm, không phát ra tiếng động gì khác từ miệng mình khi nhai cơm, có thể thấy lễ nghi trên bàn ăn của anh ta cực kỳ tốt.
Nguyễn Tử Mạt đánh giá người trước mặt mình. Nhìn mỗi động tác trên người anh ta cũng có thể thấy được xuấtthân của người này không hề tầm thường.
Thẩm Lê Uyên thấy Nguyễn Tử Mạt dò xét mình thì rất thản nhiên, anh ta vẫn im lặng ăn cơm, thoải mái để Nguyễn Tử Mạt tùy ý đánh giá mình.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lê Uyên gọi thêm một ấm trà.
Anh ta nâng ly trà lên, nhẹ nhàng thổi trà tɾong ly, cả người thả lỏng, tiếp tục trò chuyện với Nguyễn Tử Mạt “Bà chủ như cô có tố chất thế này, có lẽ cha mẹ cô ở nhà cũng rất có bản lĩnh ”
Nguyễn Tử Mạt nghĩ đến cha mẹ của nguyên chủ thì nụ cười ở khóe miệng hơi lúng túng nhưng cô vẫn lễ phép trả lời “Cha mẹ tôi chỉ là nông dân ở nông thôn, không có bản lĩnh gì.”
“Với tố chất của bà chủ Nguyễn, nhìn cô không giống người đến từ nông thôn,”
Thẩm Lê Uyên nâng mí mắt nhìn Nguyễn Tử Mạt, anh ta cũng rót cho cô một ly trà rồi chậm rãi mở miệng.
Nguyễn Tử Mạt nở nụ cười yếu ớt, không nói lời nào. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này thì cô đều là người xuấtthân từ nông thôn, chỉ là sau này có tiền thì bắt đầu hưởng thụ, có tiền mới bắt đầu bồi dưỡng những sở thích của bản thân, cũng vì không muốn làm trò cười trên phương diện làm ăn mà cô đã học không ít lễ nghi, khí chất cũng từ đó mà tự sinh ra, dần dần có sự thay đổi lớn.
Có mấy người đứng cách đó không xa, bầu không khí giống như đông cứng lại, sắc mặt một người đàn ông tuấn tú, cao lớn tɾong số những người đã đen kịt, cả người anh toát ra khí lạnh có thể khiến người ta chết cóng…
Cố Vân Đình đã âm thầm chửi tục một câụ Đến ăn một bữa cơm còn có thể gặp phải chị dâu đang ăn cơm với một người đàn ông khác, đúng là quá xui xẻo
Bên cạnh còn có ngọn núi băng di động thế này, mùa đông khắc nghiệt còn chưa đến mà anh ấy đã cảm nhận được cơn lạnh rét khiến cả người run rẩy.
Trước kia, lão Lệ chính là một người trí dũng song toàn, văn thao võ lược, anh hùng sắt thép, luôn ẩn chứa tâm tình của mình ở tɾong lòng, Cố Vân Đình còn từng nghi ngờ anh là máy móc không có tình cảm, thế nhưng không ngờ lúc lão Lệ nhìn thấy chị dâu thì tình cảm đến như dời núi lấp biển, vừa nhanh vừa ma͙nh mẽ.
Một người như lão Lệ sao có thể ‘vua dấm’ thế này?
|
/1529
|

