Lệ Kình Liệt liếc mắt nhìn người bạn thân đang có suy nghĩ xấu tɾong đầu, ánh mắt sắc bén đã bắn đến “Im miệng ”
Cố Vân Đình nhún vai, sau đó cũng không tiếp chủ đề này nữa.
Hai người bọn họ đi về phía cổng lớn của bộ đội.
Cố Vân Đình ăn hết cây kem thì chạy vượt lên trên “Lão Lệ, có đôi khi đàn ông vẫn phải ngang ngược hơn, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, cậu hiểu không?”
Lệ Kình Liệt không thèm để ý đến anh ấy.
“Anh Lệ ”
Ngụy Hương Tuyết đứng trước một chiếc xe ieep, cô ta nhìn thấy hai người đẹp trai từ quân trại bộ đội đi đến thì vui vẻ phất tay, nụ cười trên mặt cũng ngọt ngào hơn.
Hôm nay, Ngụy Hương Tuyết mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc mái được cài bằng kẹp tóc có nơ con bướm màu đỏ, tóc phía sau cũng được kẹp gọn lại khiến cả người càng thêm xinh xắn, đáng yêu và ưu nhã hơn.
“Con mẹ nó Sao lại là người phụ nữ này?”
Cố Vân Đình vừa nhìn thấy gương mặt kia của Ngụy Hương Tuyết thì chân đã vấp một cái, mỗi một lỗ chân lông trên người anh ấy cũng đang kháng cự người phụ nữ này.
Thế nhưng Ngụy Hương Tuyết giống như không nhìn thấy Cố Vân Đình, cô ta ưu nhã đi đến trước mặt Lệ Kình Liệt, ánh mắt lo lắng nhìn Lệ Kình Liệt “Anh Lệ, em nghe nói anh làm nhiệm vụ bị thương, anh bị thương ở đâu, bị thương có nghiêm trọng không?”
Nếu không phải người phụ nữ Tống Mạn Chi buồn nôn kia đi khắp nơi hãm hại cô ta, khiến cô ta bị nhốt tɾong nhà suốt thời gian này thì cô ta đã đến thăm anh Lệ từ sớm rồi.
Cố Vân Đình nhìn thấy dáng vẻ kệch cỡm này của Ngụy Hương Tuyết thì khóe miệng co rút, anh ấy không hề khách sáo nói “Ngụy Hương Tuyết, cô bước đi quái lạ, dọa người như thế, mọi người đều là người quen, ai mà không biết ai chứ, chúng tôi cũng không phải chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung dữ khi đánh người của cô.”
Ngụy Hương Tuyết trưng mắt nhìn Cố Vân Đình. Tên này không nói lời nào cũng không ai nói anh ấy câm.
Anh trai cô ta nói đàn ông thích phụ nữ dịu dàng, giống như dáng vẻ Tống Mạn Chi giả vờ kia, cô ta cũng giả vờ dịu dàng, giả vờ mềm mại để được anh Lệ thích.
Cô ta muốn duy trì dáng vẻ thục nữ trước mặt anh Lệ nên không thể xúc động.
“Anh Lệ, cho em xem anh bị thương thế nào?”
Ngụy Hương Tuyết giơ tay muốn chạm vào Lệ Kình Liệt.
Lệ Kình Liệt tránh sang một bên, tránh khỏi bàn tay Ngụy Hương Tuyết muốn đưa đến, sắc mặt anh lạnh lùng, mở miệng nói “Không có việc gì.”
“Ngụy Hương Tuyết, cô có còn là phụ nữ không? Trước mặt mọi người mà muốn cởi áo đàn ông sao?”
Cố Vân Đình chép miệng một cái, trào phúng nói.
Ngụy Hương Tuyết không thể nhịn được nữa, cô ta quay sang trừng mắt nhìn Cố Vân Đình, tức giận nói “Cố Vân Đình, có phải anh muốn ăn đòn không?”
Cố Vân Đình liên tục nhắm vào cô ta, tưởng cô ta là người bằng đất sét không biết nổi cáu đúng không?
“Chẳng lẽ tôi nói sai?”
Cố Vân Đình cà lơ phất phơ cười một tiếng.
Có anh ấy ở đây thì bất kể là hoa dại cũng đừng hòng đến gần lão Lệ, anh ấy phải vì chị dâu mà trông chừng lão Lệ cho kỹ, chỉ cần một bông hoa dại nào dám đến gần thì anh ấy sẽ đạp nát ngay.
“Anh…
Ngụy Hương Tuyết vung tay lên muốn đánh Cố Vân Đình.
|
/1529
|

