Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 346

/1529



"Cô muốn vẽ tranh thế nào?"

Phó Hoài Thư bắt đầu phân loại màụ

"Một bức tranh lịch sự, tao nhã, anh nhàn và yên bình."

Nguyễn Tử Mạt suy nghĩ một chút, nói ra cảm nhận mình muốn, nhưng lại không có hình ảnh cụ thể.

The0 lý mà nói, rất khó để vẽ the0 lời cô mô tả.

Nhưng Phó Hoài Thư lại mỉm cười, đồng ý ngay  “Được.”

Nguyễn Tử Mạt cảm thấy thật có lỗi khi người ta bị ốm rồi mà vẫn đến vẽ tranh cho mình, nên cô khuyên Phó Hoài Thư đến vẽ vào một ngày khác, nhưng anh ta từ chối, nhất quyết muốn vẽ tranh hôm nay.

Thỉnh thoảng, Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy anh ta ho khan, cô nghĩ tới điều gì đó liền đi ra ngoài mua nguyên liệụ

Nấu một bát canh.

"Nhân lúc còn nóng thì anh uống đi."

Nguyễn Tử Mạt bưng canh tới, nói với Phó Hoài Thư.

Người đàn ông trung niên vẫn đứng cạnh đó, nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt bưng một bát canh tím xanh đi ra không khỏi nghĩ, đây là thuốc độc à, cho cậu chủ uống thứ gì đây.

Người đàn ông trung niên tiến lên, nắm lấy tay Nguyễn Tử Mạt, ánh mắt sắc bén  "Đây là cái gì?"

Đối mặt với sự tra hỏi lạnh lùng khiến Nguyễn Tử Mạt sững sờ.

"Thả cô ấy ra, cô ấy là bạn tôi."

Phó Hoài Thư quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên, chậm rãi nói.

Lúc này, người đàn ông trung niên mới buông Nguyễn Tử Mạt ra.

Để bọn họ yên tâm, Nguyễn Tử Mạt giải thích  "Đây là canh tía tô, có thể chữa được ho do bị cảm lạnh."

Phó Hoài Thư đi tới, bưng bát canh tía tô của Nguyễn Tử Mạt lên, uống không chút do dự.

Người đàn ông trung niên muốn ngăn cản anh ta cũng đã quá muộn.

"Cảm ơn."

Phó Hoài Thư đưa cái bát rỗng cho Nguyễn Tử Mạt.

Nguyễn Tử Mạt cười không nói gì, ánh mắt người đàn ông trung niên bên cạnh có thể giết chết cô hàng trăm lần mất.

Phó Hoài vẽ một vầng trăng sáng, một con chim bay xẹt qua bầu trời đêm, bay vào rừng trúc.

Những nét vẽ đơn giản, rõ ràng thể hiện sự thanh lịch, an nhàn và yên bình mà Nguyễn Tử Mạt mong muốn.

Cô rất hài lòng với bức tranh này.

Nguyễn Tử Mạt dìu Phó Hoài Thư lên xe  “Tôi sẽ làm mẫu cho anh mười lần."

Không thể chỉ vì một bức tranh mà bắt cô phải làm mẫu cho anh ta cả đời được. Hơn nữa, cô còn có sự nghiệp, không thể lãng phí thời gian ở đây.

"Được."

Phó Hoài Thư mỉm cười đáp lại.

Ngày cửa hàng bán lòng bò khai trương, rõ ràng là một cửa hàng mới, nhưng làm ăn rất phát đạt, một đám binh lính muốn đến tăng doanh thu cho Nguyễn Tử Mạt còn không thể chen qua ngưỡng cửa.

Khiến cho tất cả họ bối rối.

Đồ ăn có ngon đến vậy không?

Tại sao lại có nhiều người như thế chứ?

Cuối cùng, đám binh lính lại trở thành người phục vụ đồ ăn, thấy Nguyễn Tử Mạt bận rộn như con quay liền chủ động tới giúp đỡ.

Suốt một tháng, cửa hàng bán cơm lòng bò của Nguyễn Tử Mạt đều đông khách mỗi ngày khiến cô đếm tiền đến mức cười thành tiếng.

Hôm đó bên ngoài có tiếng ồn ào, cùng với những tiếng chửi bới khó chịụ Một nhóm người đe0 xích sắt, hút thuốc lá, cầm gậy sắt đi về phía cửa hàng lòng bò với vẻ mặt hung hãn...

Một thanh sắt đập ma͙nh vào mặt bàn gỗ.




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status