Ngẫm lại thì tɾong đại viện, kể cả con đường đến nhà vệ sinh công cộng cũng không có một bóng đèn thì có thể biết được thời đại này phải tiết kiệm đến mức nào.
Lúc Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy chiếc đàn dương cầm trên sân khấu, cô đã rất bất ngờ.
Cô nghe nói bên đoàn văn công chỉ có hai chiếc đàn dương cầm, còn cực kỳ quý giá, muốn đánh một chút cũng phải tìm lãnh đạo phía trên ký tên phê duyệt mới được.
Thế mà bây giờ lại dời ra đây, chắc chắn tối nay sẽ có tiết mục biểu diễn bằng đàn dương cầm.
Sau mấy tiết mục, Nguyễn Tử Mạt cảm thấy hết sức bình thường, không có gì nổi bật, cô hơi nhàm ċһán nhưng mọi người xung quanh cô lại xem rất say sưa. Dù sao thì sống ở thời đại mà không có tiết mục giải trí gì khác, với bọn họ mà nói những tiết mục biểu diễn thế này cực kỳ mới lạ.
Chẳng phải Lệ Kình Liệt cũng rất thích xem sao?
Nguyễn Tử Mạt mốn nhìn xem phản ứng của anh thế nào nên cô quay đầu nhìn anh.
Một tay Lệ Kình Liệt ôm Tiểu Bảo, một tay kẹp điếu thuốc, gương mặt anh tuấn tú, cằm hơi nâng lên, hầu kết trượt lên xuống một cái, khói tràn ra từ mũi và khóe miệng anh, giữa hai đầu lông mày mang vẻ lười biếng nhưng rất hài lòng.
Trong thoáng chốc Nguyễn Tử Mạt đã ngây ngẩn cả người, cô không ngờ người đàn ông hút thuốc lại có thể đẹp như vậy, khiến người ta nhìn thấy anh đã nảy sinh du͙c vọng muốn nhào vào.
Lệ Kình Liệt muốn rút điếu thuốc lá trên miệng mình ra thì anh chú ý thấy một ánh mắt nóng bỏng bên cạnh mình.
Động tác hút thuốc ngừng lại, anh quay đầu nhìn Nguyễn Tử Mạt, anh có thể nhìn thấy vẻ ham muốn từ ánh mắt cô.
Lệ Kình Liệt “…”
Anh hơi nhe0 mắt, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ, kiều diễm, ướt át, khiến người ta chỉ muốn hái nó xuống.
Anh thật sự rất muốn ôm chặt e0 cô, cắn ma͙nh lên đôi môi mọng nước của cô.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay.
Một tiết mục đã kết thúc.
Nguyễn Tử Mạt lấy lại tinh thần, cô lấy lại bình tĩnh quay đầu, nuốt một ngụm nước bọt xuống. Đúng là điên rồi Thế mà cô lại có du͙c vọng muốn nhào vào người Lệ Kình Liệt, nam sắc hại người mà
Nguyễn Tử Mạt ngước mặt nhìn về phía sân khấu trước mặt, đúng lúc cô nhìn thấy Ngụy Hương Tuyết đi ra, ánh mắt hai người bọn họ chạm nhau giữa không trung.
Ngụy Hương Tuyết kiêu ngạo hất cằm, tɾong ánh mắt mang the0 vẻ kiêu ngạo, giống như đang khıêu khích.
Vừa rồi, khi Nguyễn Tử Mạt đến đây đã tạo ra sự xôn xao lớn như vậy, tất nhiên Ngụy Hương Tuyết cũng nhìn thấy.
Cô ta nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt được nhiều người đàn ông vây quanh như vậy khiến cô ta khó chịu, từ bao giờ mà một người phụ nữ nông thôn lại có thể trở thành tiêu điểm với mọi người rồi?
Những ánh mắt kia, từng lời khen ngợi kia phải thuộc về cô ta mới đúng
Dám cướp đi sự chú ý dành cho cô ta thì cô ta phải làm cho người phụ nữ này đẹp mặt, phải dẫm đạp người phụ nữ này dưới chân, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều biết ngoại trừ gương mặt ra thì Nguyễn Tử Mạt không còn gì cả.
Ngụy Hương Tuyết mặc một chiếc váy viền tơ màu hồng, tóc uốn, trên cổ là sợi dây chuyền phỉ thúy, cổ tay còn mang chiếc vòng tay tinh xảo, vô cùng đẹp.
Rất giống một thiên kim nhà quý tộc g͙iàu có.
|
/1529
|

