“Chùa Vĩnh An rất linh, tôi nghe nói cầu duyên, cầu con gì đó rất linh nghiệm. Gần đây, Thiến Thiến nhà tôi cứ khóc đêm, tôi cũng muốn xin một lá bùa giúp con bé ngủ ngon.”
Lâm Nam Yến ôm Thiến Thiến, quay đầu nói với Nguyễn Tử Mạt.
Nguyễn Tử Mạt vươn tay xoa đầu Thiến Thiến. Thảo nào cô cứ thấy hôm nay Thiến Thiến ỉu xìu, không hoạt bát.
Nguyễn Tử Mạt dẫn Tiểu Bảo đến xin một lá bùa bình an, lá bùa cầu bình an này phải được khai quang mới tốt.
Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn, tɾong miệng đang nhai kẹo sữa Thỏ Trắng nhưng thấy Nguyễn Tử Mạt đã quỳ xuống bái lạy thì cậu nhóc cũng học làm the0, quỳ lạy rất ra dáng.
Lúc Nguyễn Tử Mạt đi ra thì nhìn thấy phía bên trái của mình có một nam một nữ đang cầu duyên.
Nguyễn Tử Mạt chú ý đến hai người bọn họ vì cô nhận ra người đàn ông này.
Cô thật sự rất bất ngờ khi nhìn thấy Ngụy Cẩm Vinh ở đây.
“Anh, em nghe nói cầu duyên ở chùa này rất linh, anh có muốn cầu không?”
Ngụy Hương Tuyết cầm một quẻ xâm trên tay, nói với Ngụy Cẩm Vinh.
Ngụy Cẩm Vinh nhìn lướt qua quẻ xâm nhân duyên tɾong tay Ngụy Hương Tuyết thì vẻ mặt rất phức tạp “Anh không cần mấy thứ này.”
Khóe miệng Ngụy Hương Tuyết cong lên “Em hy vọng mong ước của mình có thể thành sự thật, em có thể ở bên cạnh anh Lệ.”
Ánh mắt Nguyễn Tử Mạt rơi trên người Ngụy Hương Tuyết. Người này chính là con gái của sư trưởng Ngụy, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, còn xinh đẹp hơn Tống Mạn Chi.
Thật ra dáng vẻ của Tống Mạn Chi cũng không phải xinh đẹp xuấtchúng, nếu ở thời hiện đại mà nói, Tống Mạn Chi không cho người ta cảm giác như một người đẹp.
Chỉ là khi nghe một người phụ nữ khác nói muốn ở bên cạnh chồng mình thì tâm trạng của cô cũng rất kỳ lạ.
Ngụy Cẩm Vinh hơi nghiêng người và nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt đứng cách đó không xa, trên mặt anh ta lập tức lộ vẻ ċһán ghét, giống như nhìn thấy một thứ bẩn thỉu gì đó.
“Anh…”
Ngụy Hương Tuyết nói nhưng không nghe thấy Ngụy Cẩm Vinh trả lời thì cũng quay đầu nhìn Ngụy Cẩm Vinh, cô ta nhìn thấy sắc mặt anh trai mình không thích hợp lắm, cô ta nhìn the0 hướng Ngụy Cẩm Vinh đang nhìn thì lập tức giật mình.
Sự khiếp sợ của cô ta không phải đối với Nguyễn Tử Mạt mà là với Tiểu Bảo.
Cô ta rất bất ngờ không biết vì sao Tiểu Bảo lại ở đây, còn cô gái xinh đẹp đang nắm tay Tiểu Bảo kia là ai?
Thì ra bên cạnh anh Lệ lại xuấthiện người phụ nữ khác.
Cô ta sợ hãi người cô ta thích sẽ bị cô gái xinh đẹp rung động lòng người trước mắt cô ta cướp đi.
Ngụy Hương Tuyết nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Nguyễn Tử Mạt, phách lối chất vấn “Cô là ai? Vì sao lại dẫn Tiểu Bảo đến nơi này?”
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Hương Tuyết giống như vợ chính thức đang bắt gian tại trận mà không còn lời gì để nói.
Đúng là ảo tưởng Một người phụ nữ ngấp nghé chồng người khác còn dám chạy đến trước mặt người vợ chính thức chất vấn, có phải vị trí của cô không quá rõ ràng không?
“Cô ấy là vợ của doanh trưởng Lệ.”
|
/1529
|

