Vợ Xuyên Không Càng Đẹp, Mỗi Ngày Chồng Càng Muốn Sinh Thêm Con

Chương 299

/1529



“Một người phụ nữ đứng đắn sao có thể thường xuyên chạy lung tung như vậy được, còn nói là làm ăn gì đó, tôi không tin đâụ”

“Có lẽ là cầm tiền trợ cấp của doanh trưởng Lệ để nuôi tên đàn ông khác ở bên ngoài.”

Có một số người chính là không muốn nhìn thấy người khác sống quá tốt, cho nên trút hết sự đố kỵ vào việc chửi bới người khác.

Nguyễn Tử Mạt cũng không biết việc bản thân mình mặc một cái váy trở về, lại bị người đồn đãi như vậy.

Lúc này cô đang cùng Tiểu Bảo ngồi trên xe bus.

Nguyễn Tử Mạt dắt Tiểu Bảo đến cửa hàng bách hóa Quốc Nghị.

Tầng 1 bán các loại nhu yếu phẩm hàng ngày như ngũ cốc, dầu ăn, nồi chảo; Tầng 2 bán đồ ăn vặt, quần áo và sản phẩm chăm sóc da; Tầng 3 bán đồ nội thất tɾong nhà như giường đệm, bàn trang điểm, bàn ăn,......

Nguyễn Tử Mạt dắt Tiểu Bảo lên tầng 2, cô muốn mua cho Tiểu Bảo một đôi g͙iày thể thao, cô cảm thấy g͙iày của thằng bé có hơi nhỏ rồi.

Lúc đi ngang qua quầy hàng bán đồ ăn vặt, Tiểu Bảo nhìn chằm chằm một loại kẹo đựng tɾong lọ thủy tinh, không đi nổi nữa, đôi mắt đen to tròng như dán chặt lên đó, ngón tay giơ lên chuẩn bị cho vào miệng.

Nguyễn Tử Mạt dừng lại, vội vàng ngăn cản hành động muốn mút ngón tay của Tiểu Bảo nói  “Tay bẩn, không thể cho vào miệng được.”

Tiểu Bảo thả đôi tay nhỏ xuống, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Nguyễn Tử Mạt.

“Kẹo sữa thỏ trắng này bao nhiêu một cân vậy?”

Nguyễn Tử Mặc nhìn về phía người bán hàng.

Người bán hàng nói, “Ba tệ một cân.”

Thời đại này, gạo cũng chỉ có giá 2 hào một cân, kẹo có giá 3 tệ một cân như vậy được coi là thứ đắt tiền, nhiều gia đình ở nông thôn chỉ có dịp Tết nhất mới được ăn vài cái kẹo.

“Để cho tôi hai cân, viên kẹo mỡ lợn và bánh quy hình thú này giá bao nhiêu một cân?”

Nguyễn Tử Mạt nhìn về phía một chiếc lọ thủy tinh khác.

Người bán hàng nhìn thấy trước mặt là một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, lại rất hào phóng, giọng điệu càng thêm thân thiện hơn  “Kẹo mỡ lợn là 2 tệ một cân, bánh quy hình thú là 1 tệ 5 một cân, cô có muốn mua một ít không?”

“Để tôi mỗi loại một cân.”

Nguyễn Tử Mạt lấy ra 9 tệ 5 đưa cho người bán hàng.

Ở nhà họ cũng không có đồ ăn vặt gì, cô mua một ít về nhà tích trữ, nếu Tiểu Bảo muốn ăn thì sẽ lấy cho thằng bé vặt, hiện tại cô có thể kiếm được tiền, cho nên việc chi tiêu cũng hào phóng hơn.

Người bán hàng nhận lấy tiền, mỉm cười đến tận mang tai, đưa kẹo và bánh cho Nguyễn Tử Mạt.

Nguyễn Tử Mạt cầm lấy kẹo và bánh quy, cô ngồi xổm xuống, lấy ra một viên kẹo đại bạch thỏ, bóc vỏ, đút cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo ngậm kẹo sữa tɾong miệng, đôi mắt sáng lấp lánh, nhếch miệng mỉm cười, tɾong miệng ngậm kẹo, giọng điệu có chút mơ hồ  “Ngon quá.”

Mẹ trở nên tốt hơn, sẽ mua kẹo cho thằng bé, không đánh thằng bé nữa, hiện giờ thằng bé cảm thấy rất vui vẻ, thằng bé muốn mãi mãi ở bên một người mẹ như vậy.

Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy Tiểu Bảo thích thì nhét ba viên kẹo sữa vào túi nhỏ trên quần yếm của thằng bé.

Nguyễn Tử Mạt đi vào cửa hàng vải, cô muốn mua cho mình mấy mảnh vải.

Hiện giờ cô đã giảm béo nên quần áo ở nhà trở nên rộng thùng thình, không vừa với người nữa, nên cô cần phải làm thêm vài bộ quần áo cho mình mới được.




/1529

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status