Cố Vân Đình nghi hoặc mở tờ giấy kia ra, khi nhìn thấy là báo cáo xin ly hôn, Nguyễn Tử Mạt còn ấn dấu vân tay, cậu ấy kinh ngạc mở to hai mắt.
Cậu ấy hét lên, “Người phụ nữ Nguyễn Tử Mạt kia đồng ý ly hôn?”
“Ừ.”
“Cô ấy có yêu cầu điều gì quá đáng không?”
“Không.”
“Không? Cứ cảm thấy cậu ly hôn đơn giản như vậy, có hơi khó tin đó.”
“Cậu không mong đợi tôi được tốt hơn à.”
“Chậc… không phải, nếu đồng Nguyễn Tử Mạt đồng ý ly hôn với cậu, sao cậu lại có vẻ mặt như vậy?”
Cố Vân Đình ghé vào Lệ Kình Liệt đang dựa lên lưng ghế, nghiêng đầu nhìn anh.
Lệ Kình Liệt cau mày, “Cô ấy thích tôi.”
“Chậc, đây không phải chuyện cả đại viện đều biết rồi à, nếu cô ấy không thích cậu, sao lại canh giữ ở ký túc xá của đoàn văn công cả ngày để cảnh cáo các đồng chí nữ không được tiếp xúc với cậụ”
Trên mặt Cố Vân Đình mang theo vẻ pha trò.
Lệ Kình Liệt không giải thích, trước kia anh cho rằng Nguyễn Tử Mạt di tình biệt luyến , thích người đàn ông bên ngoài.
Chuyển cảm xúc ban đầu của mình sang người khác và bắt đầu một mối tình khác.
“Cậu nói xem cô ấy thích cậu như vậy, sao lại đồng ý ly hôn với cậu nhỉ? Không phải là cô ấy đang giấu chiêu bài lớn gì đấy chứ.”
Cố Vân Đình vuốt cằm suy tư.
Trước kia cậu ấy từng nghe qua tai tiếng ngɵạı tình của Nguyễn Tử Mạt, nhưng cậu ấy không tin, lúc trước Nguyễn Tử Mạt vì được gả cho Lệ Kình Liệt mà dán cả lên.
Tai tiếng ngɵạı tình không tin, nhưng chuyện bán con này, cậu ấy tin đến bảy phần, nếu không hôm đó Lệ Kình Liệt cũng không tức giận đến mức đấm thủng mười bao cát, sắc mặt khó coi đến mức muốn giết người, cũng vào ngày đó Lệ Kình Liệt mới nhắc đến chuyện ly hôn một lần nữa.
Người phụ nữ Nguyễn Tử Mạt kia đối xử rất tệ với Tiểu Bảo, gần như coi Tiểu Bảo là cái đinh trong mắt, thường xuyên đánh chửi Tiểu Bảo.
Chính vì như thế, Kình Liệt vừa ra ngoài làm nhiệm vụ đã gửi con cho vợ chồng lão Trương chăm sóc.
“Ngậm cái miệng quạ đen của cậu lại, cấp trên đã đồng ý cho tôi ly hôn, báo cáo ly hôn này trình lên là có thể ly hôn rồi.”
Ánh mắt sắc bén của Lệ Kình Liệt quét qua Cố Vân Đình.
“Vậy chúc mừng cậu trước, thoát khỏi bể khổ.”
Cố Vân Đình cười hì hì.
Lông mày nhăn lại của Lệ Kình Liệt giãn ra, nghĩ đến ly hôn, tâm trạng của anh quả thật thoải mái hơn nhiềụ
Lệ Kình Liệt đi bộ tới văn phòng lãnh đạo ở đơn vị, trình báo cáo xin ly hôn.
Lãnh đạo giữ Lệ Kình Liệt lại nói chuyện một hồi mới để anh rời đi.
Cố Vân Đình và Ngụy Cẩm Vinh vẫn canh giữ ở cửa văn phòng.
Lệ Kình Liệt vừa đi ra, Cố Vân Đình đã đi qua khoác vai anh, “Để chúc mừng, đến quán cơm ăn một bữa đi, tôi mời.”
“Không được, tôi phải về nhà xem Tiểu Bảo.”
Lệ Kình Liệt từ chối Cố Vân Đình.
Cố Vân Đình quay đầu nhìn về phía Ngụy Cẩm Vinh.
Ngụy Cẩm Vinh thản nhiên mở miệng, “Tôi phải về đơn vị, còn một ít chuyện.”
Hai người cùng nhau rời đi, để lại một mình Cố Vân Đình ở cửa văn phòng.
“Được, hai người đều bận việc, có tôi nhàn rỗi nhất.”
Cố Vân Đình bất mãn lầu bầụ
Nguyễn Tử Mạt nghĩ đến chuyện sắp độc thân, lúc mua đồ ăn cô hào phóng chi tiền, mua các nguyên liệu nấu ăn đắt tiền hơn về.
Sắp mỗi người một ngả rồi, làm một bữa đồ ăn ngon, coi như cơm chia tay.
|
/1529
|

