Tiểu Bảo và Lâm Nam Yến cũng chỉ nhiệt tình được vài phút đầu, không bao lâu, bọn chúng đã ngồi xổm xuống quan sát chuột đồng, Tiểu Bảo cầm một que cây chọt vào tɾong hang.
Nguyễn Tử Mạt đi qua, nhìn thấy miệng Tiểu Bảo và Thiến Thiến dính đầy màu tím, hai vị này tự hái tự ăn, còn làm bẩn miệng mình.
Nguyễn Tử Mạt lấy nước, rửa tay và miệng cho hai đứa trẻ, nhưng nhựa dâu tằm tương đối khó rửa, tɾong chốc lát không thể rửa sạch khiến miệng hai đứa trẻ vẫn còn dính màu tím.
""Chúng ta nhanh trở về, đừng đùa nữa.""
Nguyễn Tử Mạt nắm tay hai đứa trẻ ra khỏi rừng dâụ
Lâm Nam Yến nhìn thấy miệng của hai đứa nhỏ dính đầy màu tím thì cô ấy buồn cười nói, ""Hai cái túi bẩn này.""
Tiểu Bảo và Thiến Thiến nhìn nhau, hai đứa chỉ vào nhau, đều cười toe toét.
Trước khi Nguyễn Tử Mạt ra khỏi cửa thì đã cầm the0 hai chân vịt chua cay, đưa cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một cái, để bọn chúng gặm trên đường đi về.
Về đến nhà, Nguyễn Tử Mạt bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu làm kem đá bào.
Nguyễn Tử Mạt đi đến nhà ga bán kem đá bào như ngày thường, cô nhìn thấy một đám người lén lút, ba nam hai nữ, bọn họ dẫn the0 năm đứa nhỏ, có hai đứa trẻ bị thương trên mặt, sắc mặt bọn trẻ đờ đẫn, ngoài ra dáng vẻ hai đứa bé gái rất sợ hãi.
Diện mạo ba người đàn ông rất hung dữ, cẩn thận quan sát bốn phía.
Hai người phụ nữ cũng tỏ vẻ thận trọng.
Trong đó có một người phụ nữ trung nhiên ôm một đứa bé nam khoảng bốn năm tuổi tɾong lòng, đứa trẻ mặc bộ quần áo màu xanh lam, trắng trẻo sạch sẽ, nhưng không có tinh thần, dường như đã bị đánh thuốc mê.
Nguyễn Tử Mạt nhìn thấy những người này, tim cô bỗng dưng đập nhanh, không phải cô đã gặp bọn buôn người đấy chứ.
Bọn người kia sắc có mặt kỳ lạ, nếu như người bình thường mang the0 trẻ em đi xa, tại sao lại không mang hành lý, hơn nữa đứa trẻ này bị thương, bọn họ cũng không quan tâm, cũng không nói chuyện với đứa trẻ, đều này không hợp lý, chỉ có thể là bọn buôn người.
Hiện tại cô chỉ có thể mặc kệ, ở đây không có cảnh sát, cô lại là phụ nữ, không thể đánh lại một đám người, huống hồ gì bọn buôn người này đều hạng người là lòng dạ độc ác, nếu cô bị giết thì phải làm sao.
Khi Nguyễn Tử Mạt còn đang do dự, đứa bé trai bị người phụ nữ trung niên ôm vào ngực đột nhiên mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tử Mạt, ánh mắt lộ ra vẻ cầu xin, đây rõ ràng là ánh mắt cầu cứụ
Nếu như cô mặc kệ, những đứa trẻ này sẽ đau khổ đến mức nào, có bao nhiêu gia đình sẽ tan vỡ.
Tàu sắp vào ga, bọn chúng vẫn còn đang chờ.
Nghe nói bọn buôn người rất tàn nhẫn, bọn chúng sẽ bẻ gãy chân tay bọn trẻ, để bọn trẻ đi xin ăn.
Nghĩ tới đây, nhìn đôi mắt sáng ngời của đứa bé, tɾong lòng Nguyễn Tử Mạt co rút lại.
Nguyễn Tử Mạt xoay người nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một thanh niên mặc quân phục, cô nhét hai chai nước ớt vào túi quần, nhanh chóng đi về phía chàng trai mặc quân phục kia, khóc lóc cầu xin sự giúp đỡ ""Đồng chí, con trai của tôi bị người khác bắt mất, cầu xin anh giúp đỡ tôi.""
""Còn có người dám cướp con của phụ nữ, ở đâu, đưa tôi đi xem thử.""
Khuôn mặt chàng trai đầy chính trực và uy nghiêm, tɾong lòng tràn đầy sự phẫn nộ.
|
/1529
|

