Dương Xuân Lộ mang the0 túi hành lý, bị người chồng mình là Trần Vượng Huy nắm kéo ra ngoài, Dương Xuân Lộ không muốn rời đi, cầu xin Trần Vượng Huy cho mình ở lại, Trần Vượng Huy lạnh lùng, mặc kệ Dương Xuân Lộ có cầu xin gì thì Trần Vượng Huy nhất quyết vẫn kéo Dương Xuân Lộ ra ngoài.
Các chị dâu trông thấy nhưng đều sợ hãi không có ai dám tiến lên giúp đỡ, bọn họ đều biết Dương Xuân Lộ lại chọc giận chồng mình.
Mỗi lần Dương Xuân Lộ làm chuyện quá đáng, Trần Vượng Huy đều sẽ đuổi Dương Xuân Lộ về nhà mẹ đẻ, để cô ta tự kiểm điểm lại bản thân, sau khi trở về cô ta sẽ an phận một thời gian.
Lâm Nam Yến đã ở tɾong đám người vây xem, cô ấy nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt, đi qua nói với Nguyễn Tử Mạt ""Này, không biết Dương Xuân Lộ đã làm gì, mới sáng sớm đã khiến cho chồng mình tức giận, bây giờ lại đuổi cô ta về nhà.""
Nguyễn Tử Mạt biết rõ nguyên nhân Dương Xuân Lộ bị đuổi ra khỏi nhà, Lệ Kình Liệt đã tìm chồng Dương Xuân Lộ mói chuyện, Dương Xuân Lộ làm chuyện xấu xa như vậy, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng bắt nạt, đương nhiên chồng Dương Xuân Lộ cảm thấy mất mặt, anh ta và Lệ Kình Liệt làm chung một đơn vị, ngẩng đầu cúi đầu đều thấy mặt, nếu anh ta còn không trừng trị Dương Xuân Lộ, sau này làm sao có thể nhìn mặt Lệ Kình Liệt.
Nguyễn Tử Mạt đem chuyện Dương Xuân Lộ hại Tiểu Bảo khóc lớn kể cho Lâm Nam Yến nghe.
Lâm Nam Yến tức giận nhìn Dương Xuân Lộ bị kéo đi, ""Cô ta đáng bị vậy, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng bắt nạt, có còn là người không, tốt nhất tiễn đi luôn đi đừng trở về nữa.""
Thiến Thiến không có hứng thú với cảnh gào thét náo nhiệt này, cô bé nhăn mũi đi đến bên cạnh Tiểu Bảo, mở to đôi mắt trông chờ nhìn vào bát bún của Tiểu Bảo, ""Tiểu Bảo, anh ăn gì vậy?""
Vẻ mặt tham ăn của cô bé, khi nói chuyện còn nuốt nước bọt thật ma͙nh.
""Ăn bún.""
Tiểu Bảo trả lời.
""Nhìn ngon quá.""
Thiến Thiến càng xích lại gần Tiểu Bảo, mặt cô bé gần như vùi vào bát bún của Tiểu Bảo.
Lâm Nam Yến bị con mèo háu ăn này làm cho tức cười, cô ấy đi ra, một tay xách Thiến Thiến lên, ""Đừng quấy rầy Tiểu Bảo ăn sáng.""
""Con không quấy rầy.""
Thiến Thiến bày ra vẻ mặt vô tội.
""Thiến Thiến vẫn chưa ăn sáng sao?""
Nguyễn Tử Mạt sờ đầu Thiến Thiến, cười hỏi.
""Cháu ăn rồi, nhưng muốn ăn nữa.""
Ánh mắt Thiến Thiến vẫn còn nhìn chằm chằm vào bát bún của Tiểu Bảo.
""Nó đã ăn rồi, đừng để ý đến nó.""
Lâm Nam Yến nói với Nguyễn Tử Mạt.
Tiểu Bảo dùng đũa gắp một gắp bún cho Thiến Thiến ăn.
Thiến Thiến nhanh chóng thò đầu ra ăn.
Lâm Nam Yến muốn ngăn cản cũng không kịp.
Cô ấy vừa buồn cười vừa tức giận, vỗ vào đầu Thiến Thiến.
Nguyễn Tử Mạt cũng không nhịn được cười, ""Thiến Thiến, chúng ta về nhà, cùng nhau ăn bún được không?""
Nguyễn Tử Mạt xoay người ôm Thiến Thiến lên, cô định rời đi thì Tiểu Bảo lại ôm một chân cô.
""Tiểu Bảo làm sao vậy?""
Nguyễn Tử Mạt ngờ vực nhìn cậu bé đang ôm đùi cô.
Tiểu Bảo phồng má, cau mày, bĩu môi nói ""Con cũng muốn được ôm.""
Nguyễn Tử Mạt có chút bất ngờ, cô biết trẻ con luôn có tính chiếm hữu, không muốn ba mẹ mình ôm đứa trẻ khác, nếu không sẽ ghen tị khóc lóc.
Cô còn tưởng Tiểu Bảo sẽ không giống vậy.
|
/1529
|

