Ngay cả Ngô Lệ Lệ xảo quyệt, khắc nghiệt cũng biết chỗ rau nhà cô ta không phải do Nguyễn Tử Mạt trộm, thực ra lúc nãy khi Nguyễn tử Mạt nhắc đến vết rỉ sét, với tác phong vô lại của cô ta, cô ta cũng có cùng suy nghĩ với Dương Xuân Lộ, cũng cho rằng là do Nguyễn Tử Mạt sau khi quay về đã dính lên, chỉ vì để loại bỏ hiềm nghi cho bản thân.
Nguyễn Tử Mạt khẽ cười, quả nhiên có người cố ý gây ra chuyện này để hãm hại cô, trên đời này làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được, Nam Yến vừa mới cho cô một mớ rau muống, thì lập tức có người bị trộm mất raụ
“Chị dâu Lệ, chị đang bị người ta lợi dụng͟͟ đấy, có một số người không thích em, trộm rau nhà chị sau đó đổ tội cho em, coi chị như công cụ để đối phó với em, về phần người kia là ai ấy hả, tɾong lòng chị dâu Lệ biết rõ hơn ai hết, chính là cái người nói với chị đã nhìn thấy em trộm rau đấy.”
Nguyễn Tử Mạt đi về phía Ngô Lệ Lệ, ghé vào tai cô ta thì thầm.
Ngô Lệ Lệ lập tức trợn tròn mắt, ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn về phía Dương Xuân Lộ đang đứng tɾong đám đông “Dương Xuân Lộ, cái con khốn kia, dám coi tao như công cụ, hôm nay tao phải đánh chết mày.”
“Tôi không có, không phải tôi.”
Vẻ mặt Dương Xuân Lộ chột dạ, cô ta sợ Ngô Lệ Lệ, muốn chạy đi.
Vẻ mặt Ngô Lệ Lệ tràn đầy tức giận xông về phía Dương Xuân Lộ đứng tɾong đám đông.
“A……”
Dương Xuân Lộ bị Ngô Lệ Lệ kéo lại, ấn xuống đất đánh, Dương Xuân Lộ hét lên chói tai, không cách nào ngụy biện được.
Dương Xuân Lộ bị đánh đau, cô ta cũng bắt đầu đánh trả, xông lên quần nhau với Ngô Lệ Lệ.
Nhưng rõ ràng là giá trị vũ lực của Ngô Lệ Lệ cao hơn, chiếm thượng phong, ấn Dương Xuân Lộ xuống đất đánh cho kêu ầm ĩ.
Ngô Lệ Lệ còn cảm thấy dùng tay đánh vẫn chưa đủ, cô ta còn lấy một cái gậy, không quan tâm đến chết sống của Dương Xuân Lộ, vụt lên người Dương Xuân Lộ, tiếng hét thảm thiết của Dương Xuân Lộ như muốn xé rách bầu trời.
Cô ta cố nhịn đau, nằm trên đất, cô ta thực sự sắp bị người phụ nữ điên Ngô Lệ Lệ này đánh chết rồi, cô ta lại chật vật bò dậy từ trên mặt đất, bỏ chạy.
Ngô Lệ Lệ đuổi the0 sau, vừa đánh vừa đá Dương Xuân Lộ.
Nhìn cảnh tượng hung ác này, Nguyễn Tử Mạt cũng có chút sợ hãi.
Không biết cuối cùng Dương Xuân Lộ sống hay chết nữa?
Đây cũng là do cô ta đáng phải chịu, bản thân gie0 nhân, cho dù khóc hết nước mắt cũng phải ăn trái đắng kia.
Mọi người đều giải tán.
“Đáng đời, chắc chắn là do cái người Dương Xuân Lộ này ở sau lưng giở trò, hiện giờ cho cô ta nếm thử sức đánh của Ngô Lệ Lệ.”
Lâm Nam Yến nhổ nước bọt về phía Dương Lộ Lộ đang chạy trốn, vẻ mặt tràn đầy ċһán ghét nói.
“Chà, cũng không biết gương mặt kia của Dương Xuân Lộ sẽ sưng đến mức nào đây, chị vừa đếm một chút, cô ta bị tát 12 cái.”
Nguyễn Tử Mạt vươn tay mô tả, nói với Lâm Nam Yến.
“Ha ha, chị cũng chưa để ý đếm, vậy chắc chắn sẽ bị sưng lên như đầu lợn.”
Lâm Nam Yến che miệng nở nụ cười.
Nguyễn Tử Mạt cũng cười.
“Tiểu Bảo đâu rồi, Khải Khải đâu rồi, sao không nhìn thấy chúng đâu cả?”
Nguyễn Tử Mạt nhìn xung quanh, tɾong nhà Nam Yến yên tĩnh, h0àn toàn không có tiếng của mấy đứa trẻ.
|
/1529
|

