Giang Vân Nhiên lúc này mới rời mắt khỏi Nguyễn Tử Mạt, nhìn về phía Thôi Uyển Ninh, cười nói.
“Xưởng trưởng Giang cũng thích xem phim sao?”
Thôi Uyển Ninh không biết nên nói gì về việc uống rượu và kiếm tiền, vậy nên cô ta chọn tấn công vào chủ đề xem phim.
Cặp mắt hồ ly của Giang Vân Nhiên chợt lóe lên, cười khẽ, “Thật ra cũng không phải, chủ yếu là rất nhiều bạn gái của tôi thích xem.”
Nụ cười của Thôi Uyển Ninh lập tức cứng đờ, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Không khí nháy mắt trở nên xấu hổ.
“Cậu ấy nói giỡn thôi, mọi người đừng để ý.”
Người đàn ông trung niên kia xen vào điều tiết không khí.
Nguyễn Tử Mạt hơi nhíu mi, có chút nghi hoặc, Giang Vân Nhiên rốt cuộc có muốn kết hôn cùng Thôi Uyển Ninh hay không mà nói như vậy?
Nếu không muốn, lãng tử như Giang Vân Nhiên sẽ không ngồi ở chỗ này, nhưng nếu muốn thì sao lại nói lời gây mất hứng như vậy.
Làm người nhìn không thấụ
Mặc kệ.
Hôm nay cô tới chủ yếu là để gây phiền phức cho Thôi Hà Hoa và Thôi Uyển.
Nguyễn Tử Mạt giả bộ đi ngang qua, bước tới bàn của bọn họ.
Thôi Uyển Ninh nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt liền giương tay bưng kín mặt, sợ bị Nguyễn Tử Mạt bắt gặp..
Nguyễn Tử Mạt dừng chân trước bàn của bọn họ, ra vẻ kinh ngạc che miệng lại, “Ồ, này không phải là Uyển Ninh sao, cô tới đây làm gì vậy?”
“Không có gì.”
Thôi Hà Hoa nhìn thấy Nguyễn Tử Mạt liền tức giận trừng mắt nhìn cô, muốn cô nhanh chóng rời khỏi.
Nguyễn Tử Mạt quay đầu, như là vừa mới để ý tới Giang Vân Nhiên, quay đầu nói với Thôi Uyển Ninh, “Uyển Ninh, cô đây là đi xem mắt à? Nhưng không phải cô đang hẹn hò với Đương Thiên Vũ sao. Anh ta yêu cô như vậy, cô quăng anh ta sẽ khiến anh ta rất khổ sở, nói không chừng còn sẽ nhảy cầu tự tử đó.”
“Đồ đàn bá thối hồ ngôn loạn ngữ gì đó, rõ ràng là cô cùng Đường Thiên Vũ……”
Thôi Uyển Ninh bị ụp nồi đừng phân lâu như vậy còn mất công việc, nhận hết thảy chỉ trích của người khác. Cảm xúc của cô ta đã bị đè nén từ lâu đến mức sắp sụp đổ, cô ta đạp bàn đứng lên, bất chấp hình tượng chỉ vào Nguyễn Tử Mạt chửi ầm lên.
“Em ngồi xuống cho chị.”
Thôi Hà Hoa thấy cặp mắt hồ ly của Giang Vân Nhiên nhìn sang, tɾong lòng có hơi hoảng hốt, cảm thấy chuyện này sắp đi tong rồi. Giả bộ lâu như vậy, hiện tại chưa gì đã bị bại lộ, Thôi Hà Hoa thầm mắng Thôi Uyển Ninh không biết cố gắng, cô ta vội vàng kéo Thôi Uyển Ninh lại.
“Tôi hồ ngôn loạn ngữ cái gì, chẳng lẽ không phải Đường Thiên Vũ tặng cô radio sao?”
Nguyễn Tử Mạt vô tội nói.
Sắc mặt của Thôi Uyển Ninh trắng nhợt, khiếp sợ nhìn về phía Nguyễn Tử Mạt, sao cô ta biết?
Giang Vân Nhiên cũng phối hợp đứng lên, “Hay là thôi đi, tôi cũng không dám đoạt bạn gái của người khác. Anh Thôi không nên làm như vậy, họ hàng của anh đã có người yêu rồi, anh không thể để tôi mang tiếng đoạt người yêu của người khác được. Như vậy rất thiếu đạo đức.”
Người đàn ông trung niên lập tức đứng lên, là bọn họ không chiếm lý trước, vậy nên chỉ có thể mềm giọng nói lời hay.
Giang Vân Nhiên xoay người đi ra ngoài.
“Từ giờ trở đi tôi sẽ không quan tâm đến chuyện nhà của mấy người nữa.”
Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Thôi Hà Hoa, xoay người đi the0 Giang Vân Niên.
“Anh Thôi, anh đừng……”
Thôi Hà Hoa vội bước lên cản người và cầu xin.
|
/1529
|

