Tiểu Bảo đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn cô, “Tôi không thèm ăn đồ của cô nấụ Cô là người phụ nữ xấu xa, tôi chán ghét cô.”
Nguyễn Tử Mạt cảm thấy đứa nhỏ tức giận quả thực rất đáng yêu, đôi mắt tròn vo, hai má phồng lên, thở hổn hển như mèo sữa nhỏ xù lông, khiến người ta nhịn không được muốn vuốt ve
Chỉ là đứa nhỏ này hơi gầy, quần áo trên người đều chắp vá, nguyên thân đối xử với đứa nhỏ này thật sự không tốt, khi đánh khi mắng.
Nguyễn Tử Mạt trêu chọc, “Không ăn đồ của mẹ, vậy tối hôm qua con ăn cái gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Bảo lập tức đỏ lên, gân cổ nói, “Tôi sẽ trả lại cho cô.”
“Trả lại như nào? Con tính nôn ra sao? Chỉ sợ đồ ăn trong bụng đã tiêu hóa hết từ lâu rồi.”
Nguyễn Tử Mạt nhịn không được bật cười, chỉ vào bụng nhỏ của cậu nhóc, cảm thấy đứa nhỏ này thực sự quá đáng yêụ
Tiểu Bảo dùng cả hai tay che bụng, bởi vì xấu hổ và giận dữ, khuôn mặt nhỏ càng đỏ chót.
Cậu nhóc cắn môi, tức giận nhưng không phản bác được, ngực nhỏ phập phồng lên xuống rất nhanh.
Nguyễn Tử Mạt biết nên thu tay được rồi, cô trêu chọc tiếp, chỉ sợ cậu nhóc sẽ khóc nhè.
“Không ăn thì thôi, dọn đồ vào đi.”
Nguyễn Tử Mạt nói xong liền trở lại phòng bếp.
Cho ốc đồng vào từ khi nước còn lạnh, thêm vào lát gừng cùng một chút rượu gạo, nước sôi thì vớt ra rửa sạch.
Đun nóng dầu trong chảo, cho tỏi băm, gừng cắt lát và đậu đen vào xào cùng ốc đồng cho thơm.
Tiểu Bảo ở ngoài nghe thấy Nguyễn Tử Mạt nói, ngơ ngẩn một hồi liền quay đầu nhìn về phía chiếc nồi còn to hơn cả người cậu nhóc, còn có giỏ tre, cậu nhóc liền tức giận. Người phụ nữ xấu xa này cố ý bắt nạt nhóc, nhóc càng chán ghét cô, chờ cha trở về, nhóc sẽ bảo cha tìm một người mẹ kế cho nhóc, nhóc không bao giờ muốn gặp lại người phụ nữ đáng ghét này.
“Muốn ăn thì phải làm, như vậy chúng ta liền hòa nhaụ”
Nguyễn Tử Mạt lớn tiếng nói vọng ra ngoài.
Trẻ con cần vận động thích hợp để khỏe mạnh. Chiếc nồi kia nhìn có vẻ to, nhưng kỳ thật không nặng, giỏ tre cũng rỗng, Tiểu Bảo có thể cầm được.
Tiểu Bảo nghe thấy chữ ‘hòa nhau’, nhóc không nghĩ nợ người phụ nữ xấu xa kia cái gì, liền bưng nồi đi vào.
Trong nhà rất sạch sẽ, mọi thứ đều lấp lánh, suýt chút nữa nhóc tưởng bản thân vào nhầm nhà.
Nguyễn Tử Mạt thêm tía tô, ớt cay và một chút rượu gạo vào nồi.
Nếu trẻ con muốn ăn thì chỉ cần thêm một chút rượu gạo, có thể khử mùi tanh bùn của ốc đồng.
Cô dùng sức đảo xẻng, mùi hương lập tức tỏa ra khắp sân.
Tiểu Bảo nuốt nước miếng, thơm quá, nhóc quay đầu nhìn về phía phòng bếp, người phụ nữ xấu xa kia vậy mà nấu ăn thơm quá trời.
Đồ ăn ngon như vậy, trước kia lại chưa đã làm cho cậu nhóc ăn, nhất định là người phụ nữ xấu xa kia cố ý, chờ nhóc rời khỏi nhà, cô ăn mảnh một mình.
Tiểu Bảo ủ rũ, hốc mắt đỏ hoe, xoay người chạy ra ngoài xách giỏ tre.
Nguyễn Tử Mạt cho lượng nước vừa đủ vào nồi, sau khi nêm nếm gia vị liền đậy nắp nồi, đun trên lửa nhỏ
Cô chăm chú nhìn làn khói trắng bốc lên.
Kiếp trước đã quen làm việc, hiện tại không có việc làm, không có tiền, cả người đều không thoải mái, cũng không có cảm giác an toàn.
Bây giờ phải kiếm tiền như nào?
|
/1529
|

