Những năm qua, ông không ít lần nhận lệnh của lão tư lệnh để xử phạt Lê Chính Nam và các anh chị em, nên mỗi lần gặp phó quan Chu, đám người kia đều cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.
"Đại tiểu thư!" Phó quan Chu trực tiếp bước đến trước mặt Lê Thư Hòa, thái độ cung kính.
Lê Thư Hòa đứng dậy, đôi mắt đã đỏ hoe vì khóc.
Nhìn thấy Lê Thư Hòa như vậy, lại nhìn thấy người trên giường bệnh phía sau cô đã được phủ vải trắng, phó quan Chu ngay lập tức hiểu ra tất cả.
Người lính thép cũng có lúc yếu lòng, giọng phó quan Chu nghẹn ngào, gọi một tiếng: "Lão tư lệnh... " Lê Thư Hòa gật đầu: "Phó quan Chu, phiền chú đưa cháu và ông nội về nhà.
" Hai hàng nước mắt lặng lẽ lăn xuống gương mặt rắn rỏi của phó quan Chu, ông giơ tay chào theo nghi thức quân đội.
"Lão tư lệnh! Thuộc cấp xin đưa ngài về nhà!" "Lão tư lệnh! Thuộc cấp xin đưa ngài về nhà!" "Lão tư lệnh! Thuộc cấp xin đưa ngài về nhà!"GO NOW Phó quan Chu dẫn theo một nhóm cấp dưới, trang trọng hộ tống lão tư lệnh Lê rời khỏi bệnh viện.
Ông cu ra đi đột ngột, họ phải quay về nhà cũ trước, rồi mẹ thông báo cho bộ phận chuyên trách tổ chức tang lễ đến tiếp nhận và xử lý mọi việc hậu sự.
Tống Kỳ Niên vẫn luôn ở bên cạnh Lê Thư Hòa, thấy cô buồn đau nhưng vẫn cắn răng không để nước mắt rơi, trong mắt anh hiện rõ sự xót xa.
Khi đến bên xe, Lê Thư Hòa dừng lại, cô quay đầu nhìn Tống Kỳ Niên một cái, nhớ đến lời của người giúp việc, trong lòng cảm thấy nặng nề.
"Tống Kỳ Niên, đợi xử lý xong việc của ông nội, chúng ta ly hôn đi.
Ba năm rồi, cũng đến lúc chúng ta nên buông tha cho nhau.
" Lê Thư Hòa nói với Tống Kỳ Niên.
Tống Kỳ Niên sững sờ một chút, ánh mắt dần dần lạnh lùng, anh trầm giọng, nhẹ nhàng nói: "Lê Thư Hòa! Tôi chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với em!" Trên mặt Lê Thư Hòa lại hiện lên một nụ cười nhạt, nhưng nụ cười đó mang theo quá nhiều thất vọng và buồn bã.
Cô nói: "Ông nội tôi không còn nữa, nhà họ Lê bây giờ đối với nhà họ Tống các người chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào.
Trước đây anh có thể chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng giờ thì có thể suy nghĩ lại cho kỹ rồi.
" "Lê, Thư, Hòa!" Tống Kỳ Niên nghiến răng nói từng chữ một.
Nhưng Lê Thư Hòa lúc này đã không còn đủ sức quan tâm đến cảm xúc của anh nữa.
Cuối cùng cô khế nói: "Hơn nữa, Trần Bối Bối đã có thai, chẳng lẽ anh không muốn cho mẹ con họ một gia đình sao?" chữ, giọng điệu nghiêm túc: "Lê Thư Hòa, tại sao không thể tin tôi một lần! Bối Bối và tôi chỉ là quan hệ anh em mà thôi!" "Anh buông tôi ra!" Ánh mắt Lê Thư Hòa mang theo sự lạnh lùng.
Con cái đã có rồi, anh lại nói với cô rằng họ chỉ là anh em? Ai tin được? Phó quan Chu nhận thấy sự căng thẳng bên phía Lê Thư Hòa, liền bước tới, đồng thời ánh mắt cảnh giác khóa chặt Tống Kỳ Niên.
Ông không quan tâm Tống Kỳ Niên có thân phận gì, nhiệm vụ của ông chỉ có một: bảo vệ đại tiểu thư Lê Thư Hòa mạnh mẽ giật tay ra, kịp thời thoát khỏi sự kiềm chế của Tống Kỳ Niên trước khi phó quan Chura tay, quay người, không chút lưu luyến bước lên xe.
/786
|