" Lê Thư Hòa thầm nghĩ, nếu như Tống Kỳ Niên đối xử với cô chỉ bằng một nửa sự tinh tế của Tư Thần Thanh thôi, có lẽ hai người họ cũng chẳng đi đến bước đường hôm nay.
Tống Kỳ Niên đến rất nhanh.
Anh từng vài lần ghé qua Phức Uyển, nhưng chưa bao giờ ở lại qua đêm, không phải vì Lê Thư Hòa không đồng ý, mà là mỗi lần anh đều đến rồi đi rất vội vã.
Người mở cửa cho anh là Tư Thần Thanh.
Hai người vừa chạm mặt, đều không hẹn mà cùng đánh giá đối phương từ đầu đến chân.
Sắc mặt Tống Kỳ Niên càng lúc càng trầm, tâm trạng của anh lúc này giống như mình thi được 99 điểm, rồi có kẻ chép bài của mình, nhưng lại đạt điểm tuyệt đối.
Tư Thần Thanh biểu cảm thản nhiên, lịch sự chào Tống Kỳ Niên, mời anh vào nhà.
"Chào anh Tống, lại gặp nhau rồi, anh chờ một lát, Lê Lê sẽ ra ngay.
Nói xong, anh còn rất tự nhiên như chủ nhà, rót trà cho Tống Kỳ Niên, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt càng lúc càng khó coi của Tống Kỳ Niên.
Nhưng một tách trà nóng vừa đến tay Tống Kỳ Niên, chưa đầy ba giây, đã bị anh bóp nát.
"Tôi cho cậu 30 giây, lập tức rời khỏi đây.
" Tống Kỳ Niên lạnh lùng cảnh cáo.
Lê Thư Hòa xuống lầu nhưng không thấy Tư Thần Thanh đâu, trong lòng cô vẫn đang lo lắng cho ông nội, nên cũng chẳng còn tâm trí hỏi han gì nhiều.
Cô lên xe của Tống Kỳ Niên, chiếc xe Jeep màu xanh quân đội lao nhanh về phía bệnh viện quân khu.
Trên đường đi, Lê Thư Hòa gọi mấy cuộc điện thoại nhưng không ai nghe máy, cảm giác quan tâm lo lắng nhưng lại bất lực này khiến cô sợ hãi.
Lúc này, một bàn tay lớn bất ngờ nắm lấy tay nhỏ của cô, cảm giác ấm áp ấy ngay lập tức xoa dịu tâm hồn CÔ.
Lê Thư Hòa quay đầu nhìn Tống Kỳ Niên đang lái xe bằng một tay, anh không nhìn cô, ánh mắt nhìn về phía trước, khuôn mặt sắc lạnh như đao khắc của anh lúc này dường như trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Lê Thư Hòa nhìn Tống Kỳ Niên rất lâu, không thể không thừa nhận rằng trước mặt anh, cô thua hết lần này đến lần khác, Tống Kỳ Niên luôn dễ dàng nắm bắt được tâm trạng của cô.
"Lê Thư Hòa, đừng khóc.
" Tống Kỳ Niên đột nhiên nói.
Giọng nói trầm ấm kéo Lê Thư Hòa trở về thực tại, cô đưa tay lau mặt mình, phát hiện không có nước mắt, bĩu môi nói: "Tôi đâu có khóc.
" Tống Kỳ Niên nghiêng đầu nhìn cô một cái, như thể xác nhận xem cô có nói dối không, rồi nói: "Sắp khóc đến nơi rồi, tôi chỉ muốn nhắc nhở trước để em chuẩn bi.
Kỹ thuật lái xe của Tống Kỳ Niên rất tốt, xe nhanh chóng dừng lại ở cổng bệnh viện quân khu, anh để Lê Thư Hòa xuống xe trước, rồi đi tìm chỗ đậu xe.
Khi Lê Thư Hòa tìm đến cửa phòng bệnh của lão tư lệnh Lê, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc, đôi chân cô lập tức mềm nhũn, phải đưa tay vịn vào tường mới ! Free ngã xuống đất.
Không xa, dì Hà nhìn thấy cô, lảo đảo chạy đến.
"Tiểu thư... " Vừa đến trước mặt Lê Thư Hòa, dì Hà vừa đỡ lấy cánh tay cô, nước mắt đã tuôn ra như suối.
Đôi mắt Lê Thư Hòa đỏ hoe trong tích tắc, nhưng cô cố chấp trừng mắt để nước mắt không chảy ra, giọng nói run rẩy mở miệng.
/786
|