"Chị chơi thật đấy à? Tôi tưởng chị chỉ đùa thôi!" Lê Thư Hòa nhận lấy điếu thuốc, lườm Tôn Mã một cái: "Ai đùa với cậu?" Tôn Mã khinh thường: "Thế chẳng phải trước giờ chị toàn chơi kiểu giả vờ thôi sao? Bên ngoài đều đồn đại cô Lê bao nuôi các ngôi sao nhỏ hết đợt này đến đợt khác, nhưng ai mà biết được, chị chưa từng lên giường với những người đó.
Nhiều lúc tôi cũng chẳng rõ, chị mắc bệnh sạch sẽ thật, hay là cố tình diễn cho Tống Kỳ Niên xem nữa.
Lê Thư Hòa rít một hơi thật sâu, phản bác Tôn Mã: "Tôi làm cho anh ta thấy làm gì? Tôi chỉ không muốn để anh ta nghĩ rằng, tôi không thể sống thiếu anh ta!" "Thế mà chị vẫn giữ thân như ngọc vì anh ta?" "Vớ vẩn! Bà đây thật sự mắc bệnh sạch sẽ! Mau gọi cậu người mẫu hôm qua đến đây cho tôi.
" Lê Thư Hòa đá vào mông Tôn Mã một cái, đau đến mức anh ta kêu oai oái, nhưng vẫn phải nhanh chóng đi gọi điện thoại.
Chỉ một lúc sau, nam người mẫu đã bước vào quán bar.
Trên người mặc một bộ quân phục rằn ri, vừa và cửa đã khiến không chỉ Tôn Mã, mà ngay cả Lê Thu Hòa cũng sững người trong vài giây.
Tôn Mã buột miệng chửi thề: "Con mẹ nó, đây không phải là Tống Kỳ Niên sao?" Lúc này, nam người mẫu bước đến trước mặt hai người, thái độ lễ phép, giọng nói nhã nhặn gọi một tiếng: "Chào cô Lê, chào anh Tôn.
" Tôn Mã dùng khuỷu tay huých nhẹ vào người Lê Thư Hòa, nói bằng giọng điệu mập mờ: "Đây là lý do chị chọn anh ta? Giống hệt luôn!" Lê Thư Hòa cũng ngẩn người trong chốc lát.
Hôm qua cô không nhận ra gì đặc biệt, chỉ cảm thấy ấn tượng với tên người mẫu này.
Nhưng hôm nay, khi anh ta mặc trên người bộ quân phục rằn ri, mái tóc cũng được cắt ngắn gọn gàng, thoạt nhìn lại có đến bảy, tám phần giống Tống Kỳ Niên.
Lê Thư Hòa hỏi: "Anh tên gì?" Cậu người mẫu đáp: "Tư Thần Thanh, Lê Lê, em có thể gọi tôi là A Thanh.
" Một tiếng "Lê Lê" của Tư Thần Thanh như chạm vào tim của Lê Thư Hòa, Tống Kỳ Niên cũng từng gọi cô như vậy, nhưng chỉ trong những lúc hai người thân mật.
Còn những lúc tỉnh táo, anh ta chưa bao giờ gọi như thế.
Vậy nên, lúc này, Tư Thần Thanh với gương mặtgiống anh ta như vậy, gọi cô là "Lê Lê", càng giống như một sự quyến rũ vô tình hay cố ý.
Nuốt nước bọt, Lê Thư Hòa nói: "Từ nay anh theo tôi nhé!" Lê Thư Hòa dẫn Tư Thần Thanh về Phức Uyển, đó là căn biệt viện do mẹ cô để lại, cũng là không gian riêng tư tuyệt đối của cô.
Ngay cả bố cô cũng hiếm kị được phép bước vào.
Tôn Mã biết tin cô đưa Tư Thần Thanh về Phức Uyển, sững sờ không nói nên lời.
"Chị định chơi thật à?" Lê Thư Hòa đáp: "Đúng vậy, tại sao anh ta có thể có con riêng, còn tôi lại không được nuôi một người tình? Huống hồ, tôi thấy mình khá thích A Thanh đấy.
" Tư Thần Thanh là kiểu người rất tinh tế, biết nấu ăn, điều quan trọng nhất là anh ta rất biết giữ chừng mực.
Lúc này, Lê Thư Hòa đang nằm thoải mái trên ghế sofa ăn vặt, ngẩng đầu lên là có thể thấy người đàn ông cao lớn, điển trai đang chuẩn bị bữa tối cho cô trong bếp.
Cảnh tượng này, cô đã từng tưởng tượng đến vô số lần về cuộc sống sau hôn nhân với Tống Kỳ Niên.
Tuy nhiên, Tống Kỳ Niên có lẽ chỉ từng bước vào căn bếp nhà Trần Bối Bối.
/786
|