Tuyển Thủ E-Sports Tài Năng

Chương 43 - Chương 43

/43


Trong không gian ngập mùi rượu và thức ăn, ba người đàn ông cùng nâng chén, cười nói nhưng lại chẳng thể khỏa lấp được sự nặng nề đang lặng lẽ bao trùm lên bàn tiệc. Tiền Vũ cố gắng ép mình hòa nhập, nhưng từng câu nói của Hàn Diễn về cuộc gặp gỡ giữa Lộ Viễn và cô gái kia lại như từng nhát dao vô hình cứa vào lòng cậu. Cảm giác chua xót và khó chịu đan xen, cậu uống cạn chén rượu này đến chén rượu khác, men cay rót vào cổ họng như muốn xoa dịu nồi bực dọc đang âm ỉ cháy trong tim.

Men say len lỏi khắp cơ thể, đầu óc bắt đầu chếnh choáng. Tiền Vũ cảm thấy bản thân không ổn, liền đứng dậy, cố giữ giọng thật tự nhiên:

"Hai anh ăn tiếp đi, em no rồi."

Dứt lời, cậu bước vào phòng rửa tay. Đôi tay trắng gầy run lên nhẹ nhàng dưới làn nước lạnh. Lau khô tay, cậu xoay người rời khỏi, bước từng bước nặng nề lên cầu thang, bóng dáng nhỏ bé như muốn trốn chạy khỏi một điều gì đó không tên.

Lộ Viễn từ đầu đến cuối vẫn im lặng, ánh mắt sắc bén như dính chặt lên từng cử động của cậu. Thấy bóng lưng gầy guộc khuất dần nơi bậc thang, hắn không kìm được nữa. Rửa tay qua loa, hắn liền quay sang Hàn Diễn, nói ngắn gọn:

"Dọn giúp tôi."

Hàn Diễn ngước mắt nhìn thoáng qua, chỉ khẽ nhếch môi như đã hiểu rõ. Anh không nói gì, tiếp tục ngồi lại, thong thả nhấm nháp thêm vài miếng thức ăn, bởi lẽ anh biết, câu chuyện phía sau chẳng phải thứ mình nên xen vào.

Lộ Viễn sải bước nhanh trên cầu thang, từng bước chân dứt khoát và đầy kiên quyết. Đôi chân dài của hắn rút ngăn khoảng cách chỉ trong vài giây, nhanh chóng đuối kịp Tiền Vũ đang lảo đảo phía trước.

Phòng của Tiền Vũ nằm trước phòng Lộ Viền, nhưng chỉ cách nhau vài bước chân. Khi thấy Tiền Vũ sắp đến cửa phòng, Lộ Viễn đột nhiên tăng tốc, cánh tay rắn chắc đưa ra, nắm chặt lấy cổ tay cậu, kéo mạnh về phía mình.

Tiếng cửa phòng "rầm" một tiếng vang lên, ngay sau đó là âm thanh khô khốc của chốt khóa bị vặn lại.

"Anh làm gì vậy?!"

Tiền Vũ hốt hoảng kêu lên, đôi mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Hành động bất ngờ này khiến cậu lúng túng, nhưng sự cẩn thận của Lộ Viễn khi đỡ gáy cậu để tránh va vào cánh cửa lại làm cậu không biết phải phản ứng thế nào.

Phòng của Lộ Viễn tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài len qua rèm cửa sổ, mơ hồ soi lên gương mặt cả hai. Trong ánh sáng nhàn nhạt ấy, đôi mắt của Lộ Viễn sâu thẳm, ẩn chứa một thứ cảm xúc nặng nề mà mãnh liệt, như cuồng phong không cách nào kìm nén được.

"Dạo này em rất lạ." Giọng hắn trầm thấp, khàn đặc, từng chữ như gõ thẳng vào tâm trí Tiền Vũ.

"Lạ? Anh đang nói cái gì vậy?" Cậu nhíu mày, khó chịu.

"Thái độ của em, mỗi khi gặp tôi, đều rất khác."

Bàn tay Lộ Viễn vẫn đặt trên gáy cậu, nhưng ngón tay lại vô thức vuốt ve nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu cơn giận trong lòng người trước mặt. Tiền Vũ cảm nhận rõ hành động ấy, sự thân mật ấy, nhưng tâm trạng rối bời khiến cậu chẳng buồn phản kháng.



"Vẫn bình thường thôi."

Câu trả lời thờ ơ của Tiền Vũ như một gáo nước lạnh tạt vào lòng Lộ Viễn. Hắn nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ không hài lòng, đôi môi mím chặt, như cố kiềm chế một thứ cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

"Anh... anh có người yêu rồi. Tốt nhất chúng ta nên giữ khoảng cách. Anh không biết sao? Hình ảnh chúng ta trên mạng bị ghép cặp rất nhiều, nếu cô ấy biết—"

"Không phải người yêu."

Lời nói của Tiền Vũ còn chưa kịp dứt, Lộ Viễn đã lạnh lùng ngắt ngang, giọng điệu đầy quả quyết.

"???"

"Tôi và cô ấy không hẹn hò."

Câu nói thẳng thừng ấy khiến Tiền Vũ bất ngờ, ánh mắt cậu lóe lên một tia bối rối, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ lạnh nhạt. Cậu nhếch môi, giọng khàn đặc vì men rượu:

"Anh có hay không, đó là chuyện của anh."

Cậu đưa tay đẩy cánh tay đang đặt trên cổ mình ra, định xoay người mở cửa rời đi. Nhưng lần này, sự nhẫn nhịn của Lộ Viễn đã cạn sạch.

Hắn nắm chặt lấy gáy cậu, xoay mạnh người Tiền Vũ lại, áp sát cơ thể mảnh khảnh ấy vào cánh cửa. Trong khoảnh khắc không một lời báo trước, hắn cúi người, dùng đôi môi của mình chiếm lấy môi cậu, không chút chần chừ.

Nụ hôn mạnh bạo, cuồng nhiệt, đầy chiếm đoạt như thể muốn trút hết tất cả những cảm xúc dồn nén bấy lâu.

Tiền Vũ mở to mắt, trái tim đập loạn trong lồng ngực, nhưng cơ thể say mềm không thể chống cự. Đôi môi hắn nóng bỏng, hơi thở mang theo men rượu, từng chút một thiêu đốt lý trí cậu, kéo cậu chìm sâu vào cơn bão cảm xúc không lối thoát.

Trong không gian tối tăm ấy, chỉ còn lại tiếng thở dốc và cảm giác xao động của hai trái tim đang chạm đến giới hạn của nhau.

Ánh sáng lờ mờ ngoài khung cửa sổ rọi vào căn phòng tối, chỉ đủ soi rõ hai dáng người đang đứng gần kề. Hơi thở của Lộ Viễn phả ấm bên tai Tiền Vũ, xen lẫn mùi rượu nhè nhẹ. Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn khóa chặt lấy

Tiền Vũ, như muốn khắc ghi từng đường nét, từng biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt cậu.



Hắn rời khỏi môi cậu, nhưng không vội vàng. Nhẹ nhàng, hắn đặt một nụ hôn thoáng qua, mềm mại và đầy lưu luyến, lên đôi môi vừa bị hắn chiếm đoạt. Trán kề trán, hơi thở hòa quyện, khoảng cách giữa hai người như không còn bất kỳ ranh giới nào.

Tiền Vũ thở dốc, hơi thở cậu hỗn loạn, từng nhịp một khó khăn mà nặng nề. Ánh mắt cậu run rẩy nhìn vào đôi mắt của Lộ Viễn, đôi mắt mà cậu từng muốn tránh né nhưng lại không thể khước từ.

"Cô ấy là Mặc Trúc," Lộ Viễn lên tiếng, giọng trầm khàn mang theo chút dịu dàng đến khó tin, "người nhà tôi giới thiệu. Lần đầu gặp, cô ấy đã nói rõ mình có người yêu. Là một cô gái."

Những lời ấy tựa như dòng nước, từng giọt từng giọt rơi vào tâm trí Tiền Vũ. Cậu mở lớn đôi mắt, dường như không tin vào những gì vừa nghe. Nhưng Lộ Viền không cho cậu cơ hội phản ứng, hắn tiếp tục, giọng điệu bình tĩnh như đang thuật lại một câu chuyện rất xa xăm.

"Họ yêu nhau đã năm năm. Lần thứ hai tôi gặp cô ấy là ở tiệm bánh của họ. Họ mời tôi ăn bánh, còn giới thiệu người yêu mình. Họ rất hạnh phúc."

Tiền Vũ lặng người. Mỗi lời nói của hắn như một mũi kim xuyên qua lớp phòng bị mà cậu cố gắng dựng lên bấy lâu nay.

"Bánh của họ rất ngon. Tôi nghĩ em sẽ thích, nên mua về cho em." Lộ Viễn dừng lại một chút, ánh mắt hắn dịu dàng hơn, như muốn xoa dịu sự bất an trong lòng Tiền Vũ. "Em nói bánh ngon, em thích. Tôi muốn tự tay làm bánh cho em, muốn em vui. Nhưng học mãi vẫn không làm được."

Giọng nói ấy khàn hơn một chút, có lẽ vì xúc động hoặc vì điều gì đó ẩn sâu. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa rơi trên má Tiền Vũ, như muốn xóa đi sự đau lòng của cậu.

"Hôm nay, khi đến tiệm, Mặc Trúc nói cô ấy là fan của em. Rất thích em. Còn cảm ơn tôi vì đã đưa bánh về cho em."

Câu nói cuối cùng vang lên, tựa như một hồi chuông, làm trái tim Tiền Vũ rung động mãnh liệt. Cậu cắn môi, đôi mắt đỏ hoe nhìn Lộ Viễn. Những giọt nước mắt không thể ngăn lại, từng giọt từng giọt rơi xuống.

"Em..." Tiếng nói của cậu run rẩy, như muốn vỡ òa. "Em không biết phải đối mặt với anh thế nào... Anh đi hẹn hò, em thấy rất đau, rất buồn... nên em mới tránh né anh."

Lộ Viễn nhíu mày, đôi tay hắn siết chặt lấy vai cậu, ánh mắt tràn đầy đau xót.

"Em nghĩ... nếu lạnh nhạt với anh, cảm xúc này sẽ dần biến mất. Nhưng..." Giọng cậu nghẹn lại, nước mắt lăn dài trên gò má. "Không thể. Em biết em thích anh. Rất thích. Dù em có tránh né anh, cảm xúc trong lòng em vẫn không thay đổi."

Những lời ấy như một lưỡi dao sắc bén, vừa làm đau lòng Lộ Viễn, lại vừa làm hắn cảm thấy ấm áp đến khó tin.

Hắn không nói gì, chỉ cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi mắt đẫm lệ của cậu.

"Tiền Vũ," giọng hắn trầm thấp, nhưng mang theo một sự kiên định khó cưỡng, "từ giờ, tôi sẽ không để em trốn tránh tôi nữa. Tôi sẽ không buông tay em."

Hắn kéo cậu vào lòng, ôm chặt như muốn hòa làm một với người trước mặt. Trong bóng tối ấy, hai con người với những tổn thương và tình cảm không thể che giấu, cuối cùng đã tìm thấy nhau.

/43

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status