Đối với chuyện đến nhà giàu hưởng phúc, cô hoàn toàn không có khái niệm gì.
Cho nên người khác sắp đặt thế nào cô đều chấp nhận được, đúng là một đứa ngốc nghếch, khờ khạo.
Ngược lại thì từ nhỏ cô ta đã thông minh lanh lợi, thường xuyên chạy lên thị trấn, xem ké ti vi cùng người lớn.
Có những thứ dù chưa từng thấy trong đời sống, nhưng Thẩm Thiên Ân đã học được không ít từ trên tivi. Cùng là mười lăm tuổi, Thẩm Thiên Ân lanh lợi hơn Thẩm Huệ Huệ nhiềụ
Thế nhưng số phận bất công, cô ta thông minh xinh đẹp như vậy, dốc lòng tìm kế để theo mẹ vào hào môn, chẳng những không được hưởng phúc mà lại còn chịu đủ mọi dày vò.
Thẩm Huệ Huệ ở lại cái thôn làng lạc hậu khỉ ho cò gáy này, cuối cùng lại trở thành người thắng...
Thẩm Thiên Ân nghĩ đến đủ mọi chuyện của kiếp trước, trong lòng ghen tị vô cùng.
Nhưng lần này cô ta không còn thất thố nữa.
Ông trời cảm thấy có lỗi với cô ta, thế nên đã cho cô ta thêm một cơ hội.
Trở lại thời khắc bước ngoặt cuộc đời vào năm mười lăm tuổi này, lần này cô ta nhất định phải nắm chắc mọi cơ hội
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Ân dùng giọng đầy cám dỗ nói với cô "Huệ Huệ, chị nhớ em thích nhất chiếc xe ba bánh nhà thôn trưởng, đặc biệt mong nhà mình cũng có một chiếc. Nhưng em biết không, thật ra trong các loại xe thì xe lợi hại nhất không phải xe ba bánh, mà là xe hơi bốn bánh đó. Em chưa thấy xe hơi bao giờ đúng không?"
Nói xong, Thẩm Thiên Ân chờ Thẩm Huệ Huệ tò mò hỏi tới tấp.
Dù sao thì đứa em gái này cũng chưa thấy nhiều sự đời, chỉ biết được mọi thứ về thế giới bên ngoài thông qua cô ta.
Lúc nhỏ Thẩm Thiên Ân thường bịa đủ thứ chuyện để lừa phỉnh Thẩm Huệ Huệ, lần nào Thẩm Huệ Huệ cũng tin sái cổ, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Tuy cuộc đời kiếp trước của cô ta đã thất bại, nhưng sống lại một lần, chuyện khác không dám nói chứ lừa gạt đứa ngốc Thẩm Huệ Huệ này thì quá ư dễ dàng.
Vậy mà sau khi dứt lời, Thẩm Thiên Ân chờ mấy giây vẫn không thấy Thẩm Huệ Huệ hỏi han gì.
Thẩm Thiên Ân ngẩng đầu nhìn, Thẩm Huệ Huệ đang nhìn về phía phòng khách bên phải. Xem bộ dạng của cô, rõ ràng là chẳng hề nghe kỹ lời cô ta nói.
Thẩm Thiên Ân rất không vui, nhưng lúc này không phải lúc nổi giận.
Cô ta giữ chặt Thẩm Huệ Huệ, ép cô phải quay đầu nhìn mình, sau đó lại nói với Thẩm Huệ Huệ "Xe hơi bốn bánh đó, bên ngoài toàn là sắt, trước sau trái phải đều có kính, ghế bên trong làm bằng da, ngồi lên mềm mại lắm, lúc xe chạy cứ như đang bay vậy. Gió không thổi vào được, mưa không tạt vào được, thoải mái cực kỳ..."
Thẩm Thiên Ân dùng hết mỹ từ để miêu tả.
Nói xong xe hơi, cô ta lại miêu tả một lượt về DVD, điện thoại, đàn dương cầm vân vân.
Thẩm Huệ Huệ cũng từ vẻ lơ đãng ban đầu dần trở nên tập trung chú ý, cuối cùng ánh mắt của cô hoàn toàn dừng lại trên người Thẩm Thiên Ân.
Thẩm Thiên Ân thấy Thẩm Huệ Huệ nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, trong mắt tràn đầy tò mò và dò xét thì mừng thầm trong lòng.
Cuối cùng cũng cắn câu rồi
Dạo đầu tạo không khí cũng đủ rồi, Thẩm Thiên Ân nói "Huệ Huệ, thế giới bên ngoài đặc sắc lắm. Nhà mới có đầm đẹp, có đàn dương cầm, ngày nào cũng được uống sữa tươi, ăn bánh ngọt, trong nhà còn có cái ti vi to mà em thích nhất nữa... Sau này chị ở lại trong thôn, em theo mẹ đến nhà mới hưởng phúc đi "
Thẩm Huệ Huệ nhìn Thẩm Thiên Ân, lần này quả thật cô đã cảm thấy kinh ngạc.
Xe hơi thì chẳng có gì lạ, đang đậu ở ngoài kia, ai cũng thấy được.
Thẩm Thiên Ân tưởng Thẩm Huệ Huệ chưa từng thấy nên ra sức miêu tả đủ kiểu, cô chỉ nghe qua loa, chẳng để tâm gì.
Dù sao cô cũng là người xuyên đến từ thế giới tương lai, lúc đó xe hơi đầy ngoài đường, chẳng có gì đáng hiếm lạ.
Nhưng nghe một hồi, Thẩm Huệ Huệ dần ý thức được có gì đó không đúng.
Trong thôn tuyệt đối không có những thứ như đàn dương cầm.
/735
|