Tú Phân không phải là con gái của người đã bán bà, mà là tiểu thư thật bị lưu lạc bên ngoài của gia đình này?
Nếu là như vậy thì rất nhiều điểm kỳ quặc đều có thể giải thích được.
Hoàn toàn không phải như dân trong thôn đồn đoán, cái gì mà được người đàn ông giàu có để ý rồi gả vào hào môn.
Hẳn là sau khi bị thương, Tú Phân rời khỏi thôn Phúc Thủy, lại đúng lúc được gia đình tìm thấy.
Mấy ngày Tú Phân mất tích, có lẽ là đang tiến hành xác minh thân phận.
Cho đến khi xác nhận Tú Phân là con gái ruột của người giàu có, Châu tiên sinh mới cùng bà quay về xử lý chuyện ly hôn.
Tuy nhiên... dù là vậy thì vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ.
Thái độ của Châu tiên sinh đối với Tú Phân không giống cấp dưới, mà giống như người ngoài cuộc hơn.
Lúc Tú Phân ly hôn, Châu tiên sinh vẫn luôn ngồi trong xe. Nếu không phải Tú Phân suýt bị Thẩm Dũng đánh ngay tại chỗ, Châu tiên sinh hoàn toàn không định ra tay giúp đỡ.
Còn nữa, Tú Phân rất muốn đưa cả Thẩm Thiên Ân và Thẩm Huệ Huệ đi, nhưng Thẩm Dũng vì hai nghìn tệ mà sống chết không buông.
Nếu bố mẹ ruột của Tú Phân cũng nghèo thì thôi, nhưng nếu đã giàu có như vậy rồi, sao ngay cả hai nghìn tệ cũng không đưa cho Tú Phân.
Bây giờ Tú Phân trở về, ngược lại còn khoe khoang đủ kiểu ở trước mặt bà. Từ trong mắt người phụ nữ này, Thẩm Huệ Huệ không nhìn thấy chút tình thân nào, bà ta có thật sự xem Tú Phân là con gái của mình không?
Thẩm Huệ Huệ đang nghi hoặc. Giây tiếp theo, người phụ nữ nghe thấy lời Tú Phân, lập tức phá lên cười ha ha "Bà ngoại? Cô nói vớ vẩn gì thế hả, không thể thấy ai cũng nhận bố nhận mẹ được."
Người phụ nữ cười nhạo nói "Tôi là người giúp việc làm trong biệt thự. Tôi họ Trương, các người cứ gọi tôi là dì Trương là được."
Tú Phân không ngờ mình vừa mới vào cửa đã bị mất mặt ê chề, lại còn nhận nhầm người giúp việc trong biệt thự thành mẹ ruột của mình
Bà cúi đầu, cả người co rúm lại, chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống.
Thẩm Huệ Huệ đứng bên cạnh thấy Tú Phân mặt đầy lúng túng, lại nhìn bộ mặt đắc ý vênh váo của người giúp việc, lập tức không nhịn được nữa
Thẩm Huệ Huệ vốn còn đang suy nghĩ về những nghi vấn trong thân thế của Tú Phân, kết quả quay ngoắt một cái đã thấy mẹ ruột hiện tại của mình bị người ta chơi một vố.
Tú Phân không ngốc, chỉ là môi trường trưởng thành đã hạn chế khả năng phán đoán của bà.
Người nông thôn đều tự làm việc đồng áng, làm gì có chuyện từng được thấy người giúp việc.
Khách đến nhà thì thường là người đứng đầu gia đình đích thân ra đón tiếp, thà rằng ngày thường tiết kiệm với bản thân một chút, cũng phải lấy ra thứ tốt nhất để đãi khách, chỉ sợ tiếp đãi không chu đáo.
Ai mà ngờ được, tuy gia đình này giàu có hơn người nông thôn, nhưng mấy trò lươn lẹo thì hết chiêu này đến chiêu khác.
Sau khi xác nhận Tú Phân là con gái ruột của mình, không những không đến thôn Phúc Thủy để đòi lại công bằng cho Tú Phân, còn keo kiệt đến mức một xu cũng không chịu đưa cho bà, thậm chí người đã đến tận nhà rồi cũng không thèm ra đón tiếp.
Người giúp việc ra mở cửa, thấy Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ từ nông thôn đến, chưa từng thấy sự đời.
Cố tình không mở cánh cổng lớn nơi xe hơi có thể đi vào thẳng đến phòng khách, mà bắt họ đi vào bằng cánh cửa nhỏ dành riêng cho người hầu, lại còn đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây ở góc khuất. Thậm chí còn cố tình khoác lác để dọa họ, nhằm thỏa mãn lòng hư vinh của mình.
Hẳn là Tú Phân chưa từng gặp bố mẹ ruột của mình.
Người giúp việc trông khoảng sáu mươi tuổi. Sau khi mở cửa, suốt đường đi bà ta luôn miệng khoe khoang nhà cửa giàu có thế nào, chẳng hề tự giới thiệu bản thân.
Trong tình huống này, Tú Phân hiểu lầm và nhận nhầm người là chuyện hết sức bình thường.
Xét cả quá trình, rõ ràng Tú Phân mới là nạn nhân vô tội nhất, cớ gì lại phải bị người ta bắt nạt ở đây.
Bây giờ Thẩm Huệ Huệ biết quá ít thông tin, không thể đoán được rốt cuộc gia đình này đang nghĩ gì.
Nhưng nếu họ đã thông báo cho Tú Phân chuyện này, còn cử Châu tiên sinh đến đón cả hai mẹ con về, hẳn là có ý định nhận lại con gái.
/735
|