Nhìn xung quanh, con đường đất nhỏ màu vàng, hai bên là những ngôi nhà tường đất kiểu nông thôn chỉ thấy trên ti vi, xung quanh còn có gà vịt đi lại. Trong mấy giây Thẩm Huệ Huệ ngẩn người, mấy con gà vịt đã ị xoẹt xoẹt ngay bên chân cô
Thẩm Huệ Huệ sợ đến mức lùi lại liên tục, khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây của đám gà vịt. Cô vừa chìm trong nỗi sợ hãi về môi trường xa lạ, vừa chân tay bủn rủn, cảm giác như người mình có thể ngã xuống lần nữa bất cứ lúc nào.
May mà lúc này có một bà thím tốt bụng đi ngang qua, phát hiện tình trạng không ổn của Thẩm Huệ Huệ thì bảo cô đừng đứng dưới nắng, lại đưa cho Thẩm Huệ Huệ một bát nước lớn.
Thẩm Huệ Huệ sắp ngất đến nơi rồi, cũng chẳng còn tâm trí đề phòng người lạ, nhận lấy cái bát uống ừng ực.
Uống nước xong, cô hơi hoàn hồn, trong đầu lóe lên vài mảnh ký ức vụn vặt. Thông qua ký ức của cơ thể này, lúc này Thẩm Huệ Huệ mới nhận ra mình đã xuyên sách.
Cô trở thành Thẩm Huệ Huệ cùng tên cùng họ, là em gái song sinh bị bỏ lại ở quê của nữ phụ độc ác, một cô bé đáng thương yếu ớt từ nhỏ.
Sau khi xác nhận tất cả những điều này không phải là mơ mà đều là sự thật, Thẩm Huệ Huệ chỉ hận không thể ngất đi ngay tại chỗ, chết ngay lập tức, tốt nhất là có thể trở về thế giới ban đầu của cô.
Thực ra nếu đây là nông thôn thế kỷ 21 thì cũng chẳng sao, cùng với sự phát triển kinh tế thì cuộc sống ở nông thôn cũng rất sung túc.
Nhưng khổ nỗi thời gian trong tiểu thuyết lại là thập niên 90, lại còn là một thôn làng vô cùng nghèo khó.
Không điện thoại di động, không máy tính, không internet, không điều hòa, không máy giặt...
Điều kiện sống gian khổ, môi trường khắc nghiệt, thể chất của bản thân lại còn rất yếu kém...
Tất cả lợi thế của cô đều biến mất, đây hoàn toàn là khởi đầu địa ngục mà
Lúc đó Thẩm Huệ Huệ đã cảm thấy mình đủ thê thảm rồi, thế nhưng cô không hề biết còn có những chuyện kinh khủng hơn đang chờ đợi mình.
Vì khát nước và toàn thân vô lực, uống nước xong sẽ dễ chịu hơn nhiều nên Thẩm Huệ Huệ đã uống không ít nước để trấn tĩnh.
Uống nhiều nước như vậy, không lâu sau đương nhiên sẽ muốn đi vệ sinh.
Dựa vào ký ức cơ thể, Thẩm Huệ Huệ tìm được nhà vệ sinh.
Khi nhìn thấy cái nhà xí nhỏ được xây riêng bằng gỗ đó, Thẩm Huệ Huệ đã có dự cảm không lành.
Nhưng cơ thể này lại không có ký ức sợ hãi về nhà vệ sinh, Thẩm Huệ Huệ lại đang rất gấp nên lập tức đẩy cửa đi vào.
Cô đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng nhất đời mình…
Nhà vệ sinh ở thôn Phúc Thủy lại là nhà xí khô
Vừa mở cửa, đập vào mắt là bậc thang gỗ ọp ẹp, bên trong bậc thang là một cái chum lớn.
Mà người đi vệ sinh phải bước lên bậc thang, đứng ở chỗ cao nhất, đạp lên hai tấm ván gỗ lung lay sắp đổ để đi vệ sinh.
Bên dưới tấm ván gỗ, những thứ trong cái chum lớn... không dám nhìn kỹ, không dám nghĩ sâụ
Trời ơi, cho con chết đi o ╥﹏╥ o
Thẩm Huệ Huệ đứng ở cửa, sống chết không chịu vào, nhưng cô đã uống rất nhiều nước. Con người có ba việc gấp, nhịn được nhất thời chứ không nhịn được cả đời
Vật lộn khổ sở một hồi lâu, cuối cùng không còn cách nào khác, Thẩm Huệ Huệ chỉ đành cúi đầu trước cuộc sống, buộc phải khuất phục.
Đối với một người đã quen với cuộc sống hiện đại mà nói, một ngày sống ở thôn Phúc Thủy gọi là ác mộng cũng không hề quá đáng
Nếu có thể, cô chỉ hận không thể lập tức rời khỏi nơi này, đến thành phố sống.
Dù sao thành phố ở thập niên 90 tuy không bằng hiện đại, nhưng ít nhất cũng đã có những thiết bị gia dụng thông thường như tủ lạnh, điều hòa, bồn cầu giật nước.
Tiếc là bây giờ cô còn nhỏ, trong tay không có tiền, cơ thể lại yếu ớt thế này, dựa vào sức mình thì hoàn toàn không thể ra ngoài được.
/735
|