Bên cạnh có em họ nhỏ ngồi với cô.
Hơn bảy giờ sáng, bà ngoại được đưa đến bệnh viện, bác sĩ gần như lắc đầu ngay lập tức.
Cô đến bàn tư vấn gọi một cuộc đïện thoại, vợ chồng cậu mợ nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Những chuyện thế này, Tống Khuynh Thành không có kinh nghiệm, chỉ có thể hỏi họ hàng lớn tuổi, may mắn là có cậu mợ ở Dư Nhiên, mặc dù ở đây nhà họ Tống cũng có họ hàng ruột thịt, nhưng đã nhiều năm không liên lạc, trước kia đều là liên hệ với bà cụ nên cô không biết cách liên lạc cụ thể.
Lúc này, vợ chồng cậu mợ đang ở tɾong bệnh viện xử lí thủ tục cần thiết.
Trên phương diện sinh lão bệnh tử, em họ nhỏ còn rấtngây thơ, nhìn bố mẹ bận rộn, cô bé không nhịn được hỏi chị gái "Cứ thế này thì tới lúc nào mới được ăn trưa?"
Tống Khuynh Thành quay đầu, nhìn cô em họ đáng yêu hiểu chuyện, tâm trạng thoáng tốt lên "Em đói bụng sao?"
"Thực ra vẫn chưa đói lắm." Em họ nhỏ đưa tay sờ bụng.
Tống Khuynh Thành xoa đầu cô bé, sau đó dẫn ra ngoài quán ăn cơm, cô nhóc giống như là hiểu ra chuyện gì, rấtngoan ngoãn, không kén ăn, Tống
Khuynh Thành gọi cho cô bé một bát cơm rang, cô bé ăn ngay, sau khi ăn xong, không cần Tống Khuynh Thành lau miệng giúp, tự giật khăn giấy lau lung tung ngoài miệng.
/1735
|