Thấy Khuynh Thành đẩy cửa bước vào, bà cụ hỏi “Cậu ta đi rồi sao?”
“Vâng.” Tống Khuynh Thành gật đầụ
Bà ngoại thở dài “Nếu cháu muốn quay lại Nam Thành với cậu ta, giờ đuổi the0 vẫn còn kịp.”
Tống Khuynh Thành bưng chậu đựng bát giúp bà cụ “Cháu nói rồi, bà sẽ quay lại với cháụ Cháu đã hẹn chuyên gia bên Bắc Kinh, tuần sau cháu sẽ đưa bà tới thủ đô ạ.”
Bà ngoại chợt nói “Bà bảo cậu ta rồi, cậu ta cũng đồng ý, sau khi hai đứa kết hôn, cháu vẫn cần đi học tiếp, cậu ta phải tôn trọng ý kiến của cháụ”
Tống Khuynh Thành ngẩng đầu lên, nhìn bà cụ.
Bà ngoại ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, như hiểu suy nghĩ của cô, chậm rãi nói “Cháu đừng lo, bà không nói gì khiến cậu ta khó chịu đâu, chỉ bảo sau này đối xử tốt với cháụ Nếu nhà cậu ta vẫn không thích cháu thì đưa cháu về ít thôi, tính cháu bướng bỉnh, có lúc sẽ không chịu nhượng bộ, nói những câu trái với ý mình, hy vọng cậu ta có thể nhẹ nhàng với cháụ Cuộc đời này không dài cũng không ngắn, hai đứa đi được tới bước này, cho dù bà thấy cậu ta không tốt thì cũng phải nghĩ cho cháu nhiều hơn.”
Nghe thấy thế, mắt Tống Khuynh Thành rơm rớm, mũi cũng cay cay.
Sau khi Úc Đình Xuyên rời đi, cô ở lại Dư Nhiêu thêm bốn, năm ngày.
Bên cạnh việc dọn đồ, ngày nào cô cũng thuyết phụcbà ngoại quay lại Nam Thành với mình.
Lần này bà cụ quyết tâm không đi, không muốn trở thành gánh nặng̝ cho cháu gái nữa. Khi Tống Khuynh Thành lại nhắc tới chuyện Nam Thành, bà ngoại nói “Bà g͙ià như bà sống ở đây cũng tốt, có việc gì thì láng giềng cũng giúp được. Khi nào cháu và cậu ta tổ chức đám cưới thì đón bà lên ở mấy ngày là được rồi.”
Tống Khuynh Thành không đồng ý, vẫn ở với bà cụ.
Đêm ấy, cô ngủ không ngon giấc, mơ một giấc mơ kỳ lạ, người nóng tới mức đầm đìa mồ hôi, cứ chập chờn tới hôm sau thì phát hiện mới có sáu giờ, cô trằn trọc, không ngủ được nữa nên đứng dậy đi tắm.
Khi cô ra khỏi phòng vệ sinh, trời đã sáng hẳn.
Cô không nghe thấy tiếng động gì tɾong ßếp.
Bình thường vào lúc này, bà ngoại đã dậy lâu rồi.
Tống Khuynh Thành tới cửa ßếp xem thử, bên tɾong không có ai.
Cửa phòng bà cụ vẫn đóng. Cô bước tới gõ cửa nhưng không nhận được câu trả lời, không nhịn được mà đẩy cửa bước vào. Trong căn phòng tối mờ, bà ngoại đang nằm nghiêng trên giường, quay mặt vào tường, trông rấtan lành.
Tống Khuynh Thành gọi bà ngoại mấy câu, nhưng bà cụ trên giường vẫn không trả lời.
Hứa Đông gõ cửa phòng họp, Úc Đình Xuyên đang tổ chức hội nghị cấp cao với các phòng ban ở bên tɾong.
Nhìn thấy trợ lý tổng giám đốc bỗng nhiên xuấthiện tại cửa ra vào, quản lý chi nhánh đang đứng tại máy chiếu thuyết trình ngừng nói, mặt lộ vẻ hoang mang, Úc Đình Xuyên ngẩng đầu lên, Hứa Đông đi thẳng tới, vẻ mặt có hơi nghiêm túc, mặc kệ những người khác, nhỏ giọng thì thầm vào tai anh mấy câụ
Sau đó, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Úc Đình Xuyên đẩy ghế ra đứng lên "Hôm nay tạm đến đây, có vấn đề gì viết báo cáo đưa đến phòng làm việc của tôi."
/1735
|