Lúc Tống Khuynh Thành đang giúp tìm sách tham khảo, thì Úc Tinh đã bị mấy hàng tiểu thuyết hấp dẫn không muốn nhấc chân đi, đến khi Khuynh Thành chọn xong ba cuốn sách tham khảo, Úc Tinh vẫn đang say mê đọc tiểu thuyết.
"Cho mình năm phút nha " Úc Tinh ra vẻ đáng thương.
Nếu hôm nay đổi lại là tài xế của nhà họ Úc, hoặc là mang theo balo vào, cô ấy nhất định phải mua mấy quyển tiểu thuyết này.
Tống Khuynh Thành không biết sao, lại không tiện nói gì "Vậy mình đi xuống tầng chờ cậụ"
Úc Tinh gật đầu liên tục.
Đi xuống tầng, Tống Khuynh Thành nhìn sách nặng trịch trong tay, định tìm một chỗ ngồi, nhưng lại bị cảnh tượng ngoài cửa sổ hấp dẫn.
Dưới mái hiên nhà sách, Úc Đình Xuyên đứng quay lưng, áo sơ mi trắng quần tây đen, ống tay áo sơmi tùy ý vén lên, chân dài cao ráo, tầm khoảng 183 cm, không có vẻ yếu đuối, vai dày rộng rắn rỏi, đây chính là móc áo trong miệng người, hai ngón tay anh kẹp điếu thuốc đã hút được một nửa, nước mưa tí tí tách tách rơi vào nửa bên giày da, có vẻ nhàn nhà tự tại.
Đột nhiên xuất hiện bóng người trước mắt….
Tống Khuynh Thành cảm thấy bả vai đau tê dại, sách trên tay rơi xuống mặt đất.
Bầu không khí yên tĩnh trong nhà sách lập tức bị phá vỡ.
Va vào Tống Khuynh Thành là người đàn ông trung niên, liếc cô một cái "Tự nhiên đứng giữa đường, mắt mù hả." Miệng ông ta đang quát lớn, thì chợt chú ý tới băng gạc trên tay Khuynh Thành, sợ có người gây phiền toái, liền bước nhanh đi ra.
Tống Khuynh Thành không muốn dây dưa cãi nhau với ông ta, cô ngồi xổm xuống nhặt hai quyến sách bên chân lên, đang định duỗi tay lấy sách tham khảo địa lý ở phía trước, thì trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da đàn ông, còn là ống quần tây phẳng phiu, cô ngước mắt lên nhìn, thấy anh cũng cong một gối ngồi xổm xuống lấy quyển sách kia giúp cô.
Ngón tay của người đàn ông rất đẹp, khớp xương rõ ràng, nếu như có thể nắm lấy bàn tay này nhất định sẽ rất ấm áp.
Gần bên cạnh, Tống Khuynh Thành ngửi được mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Lúc lấy quyển sách kia, đầu ngón tay trắng nõn vừa khéo đụng vào ngón tay thon dài của người đàn ông, đồng thời ngẩng đầu lên, nhìn ngũ quan anh tuấn chững chạc, khẽ nở nụ cười "Cảm ơn anh Úc."
"Vết thương trên tay bác sĩ nói thế nào?" Úc Đình Xuyên thu tay về, tầm mắt chuyển sang tay trái của cô.
Giọng người đàn ông nhẹ nhàng, nghe rất êm tai.
Tống Khuynh Thành thoáng cụp mắt, nhìn tay bị thương của mình, như có phản ứng gì đó, ngón tay mảnh khảnh chuyển động như đánh phím đàn piano, động tác có chút trẻ con "Bác sĩ nói vết thương không có dấu hiệu trúng độc,dùng bông ngoáy tai khử độc trong ba ngày, sau đó chỉ cần tiêm vacxin phòng bệnh lần hai và lần ba nữa là ổn."
Anh nói "Nếu như có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho Hứa Đông."
Tống Khuynh Thành mỉm cười "Vâng ạ."
"Tinh Tinh còn ở trên lầu?" Úc Đình Xuyên lại hỏi.
“Vâng, nhưng cậu ấy xuống ngay thôi."
Úc Đình Xuyên gật đầu, đứng dậy, nghiêng đầu thấy tay cô bị thương ôm ba quyển sách tham khảo dày nặng, định đưa tay cầm giúp, nhưng cô gái cự tuyệt ý tốt của anh "Không sao, tôi có thể cầm."
"..." Úc Đình Xuyên không khỏi đánh giá cô.
Áo thun ngắn tay in hoa văn màu trắng, ống quần iean rách lỗ màu làm nhạt bị cô cuốn lên chút xíu, lộ ra mắt cá chân trắng nõn, trên chân là đôi giày thể thao bình thường, không giống với cả người Úc Tinh đầy hàng hiệụ Cô mặc đồ có vẻ rất đơn giản, mà có thể bởi vì trông cô trong sáng nên không nhìn ra được cô lớn hơn vài tuổi so với học sinh cấp ba.
Khi cô cười lên, khóe miệng cong cong, gương mặt xinh đẹp có một chút phong tình.
/1735
|