" Người đàn ông chẳng chút bực bội, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm cô, giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa đong đầy sự nuông chiều khó cưỡng.
"Cố Thượng Khâm... " Trong cơn mơ màng, cô thốt ra một cái tên.
Người đàn ông bỗng khựng người, ánh mắt sâu hun hút thoáng lóe lên một tia cảm xúc rối bời khó gọi tên.
Cuối cùng, cô ngoan ngoãn nghiêng đầu, để dòng thuốc đắng ngắt trôi qua cổ họng.
Ý thức dần chìm vào bóng tối, cô mơ màng cảm nhận anh dịu dàng đặt cô lên giường, khéo léo kéo chăn che kín thân mình.
Trong không gian thoảng đâu đây hương thuốc lá thoang thoảng từ anh, hòa quyện với một cảm giác an tâm khó lý giải.
Khi Khương Niệm An tỉnh lại lần nữa, ánh bình minh đã nhẹ nhàng lấp đầy căn phòng.
Cô khẽ hé mắt, nhận ra mình đang chìm trong chiếc giường êm ái của phòng ngủ, những cơn đau nhức trên cơ thể dường như tan biến.
"Chẳng lẽ Cố Thượng Khâm đã trở về?" Cô chống tay ngồi thẳng dậy, những mảnh kí ức mơ hồ từ đêm qua thoáng hiện trong tâm trí.
Tiếng nói thân quen ấy, sự kiêu ngạo pha lẫn ấm áp, cùng ánh mắt dịu dàng như sóng lặng.
Chẳng lẽ thật sự là anh? Chỉ nghĩ đến điều ấy, trái tim Khương Niệm An đập loạn nhịp không kiểm soát, một dòng ngọt ngào vô thức trào dâng, len lỏi trong lồng ngực.
Reng―reng- Chiếc điện thoại trên tủ đầu giường bất ngờ rung lên, xé toạc màn yên lặng mong manh trong căn phòng.
Khương Niệm An với tay lấy điện thoại, nhẹ nhàng ấn nút nghe.
"Cô chủ, tôi đã hầm canh gà cho cô, cô nhớ ăn nhé, có như vậy bệnh mới mau khỏi.
" Giọng nói ấm áp, tràn đầy lo lắng của một người phụ nữ trung niên vọng ra từ đầu dây bên kia.
Dì Trương, người giúp việc theo giờ gắn bó lâu năm với căn nhà tân hôn lặng lẽ hiện diện như một phần không thể thiếu.
"Cảm ơn dì Trương, phiền dì quá.
" Khương Niệm An khẽ đáp, giọng điệu lịch thiệp nhưng thoáng ẩn nét thất vọng khó giấu.
Đặt máy xuống, gương mặt cô dần mất đi chút sắc hồng, tái nhợt như tờ giấy.
Thì ra, không phải là anh.
Ngọn lửa hy vọng vừa le lói trong tim cô phút chốc bị dội một gáo nước lạnh.
Cô khẽ cười nhạo bản thân, hóa ra mọi tưởng tượng đều là viển vông của riêng cô.
Một người như Cố Thượng Khâm, cao cao tại thượng, được trời ưu ái, sao có thể rũ bỏ kiêu ngạo để chăm sóc một người vợ "sắp bị ruồng bỏ" như cô? Chắc hẳn lúc này, anh đang quấn quýt bên Lâm Giai Giai, tận tình chăm sóc từng li từng tí.
Khương Niệm An chậm rãi nhấp một ngụm canh gà bốc hơi nghi ngút.
Cơ thể cô dần thả lỏng, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp nơi.
Cô khẽ dặm chút phấn hồng lên má để che đi nét tái nhợt, sau đó cầm túi xách, bước ra ngoài bắt đầu ngày làm việc.
Cô với tay lấy túi xách, ra ngoài đi làm.
Vừa đặt chân vào văn phòng, Từ Điềm Điềm đã vội vã tiến lại gần.
"Niệm An, cậu ổn chứ?" Từ Điềm Điềm nhìn cô, ánh mắt tràn đầy lo âu.
"Tôi không sao đâu, chỉ hơi cảm thôi, nghỉ ngơi một chút là khỏe lại thôi.
" Khương Niệm An cố gượng nở một nụ cười gượng gạo.
"Còn nói không sao, mặt mũi tái nhợt thế kia.
" Từ Điềm Điềm vừa nói vừa đặt một ly trà sữa gừng nóng hổi lên bàn cô.
"Đây là trà sữa gừng đường đỏ tôi đặc biệt chọn cho cậu, vừa bổ huyết vừa trị cảm, hiệu quả cực kỳ!" Từ Điềm Điềm giơ ngón tay cái, khuôn mặt nghiêm nghị như đang quảng cáo sản phẩm.
/599
|