Tổng Tài ,Phu Nhân Đã Buông Tay Từ Rất Lâu Rồi

Chương 17

/599



Nhấc máy hay không đây? Khương Niệm An do dự đếm từng giây, cuối cùng đưa bàn tay run rẩy lên, ngón trỏ lạnh ngắt ấn vào nút nghe mà như đang đè nát trái tim mình.

 "Alo... " cô nhẹ nhàng lên tiếng, giọng vì căng thẳng mà trở nên khàn khàn.

 "Khương Niệm An, cô đang ở đâu?" Đầu dây bên kia, giọng Cổ Thượng Khâm lạnh lùng vang lên, rõ ràng mang theo sự tức giận.

 Cô siết chặt chiếc điện thoại đến nỗi móng tay tái nhợt, cố bình tĩnh đáp: "Tôi về nhà rồi.

 " "Quay lại ngay, đi bệnh viện với tôi.

 " Giọng điệu ấy khiến Khương Niệm An thót tim - Cố Thượng Khâm không cho phép từ chối, mang theo giọng ra lệnh.

 Bệnh viện ư? Trời ơi, không được! Nhưng… phải chăng anh ấy thật sự quan tâm đến cô? Cô không chắc, chỉ là một tia hy vọng ngu ngốc chợt lóe lên.

 Trong lòng cô, không thể kiềm chế được một chút ngọt ngào mong đợi.

 "Anh... đang lo cho tôi sao?" Cô cẩn thận hỏi, giọng nhỏ như tiếng muỗi.

 Tuy nhiên, chưa kịp để Cố Thượng Khâm trả lời, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nữ ngọt ngào, không giấu được sự thân mật.

 "Thượng Khâm, tối nay bạn bè tổ chức tiệc đón tiếp cho em, anh có thể đi cùng em không?" Là Lâm Giai Giai! Tim Khương Niệm An đau thắt, như có bàn tay vô hình xiết chặt, nghẹt thở đến mức tưởng chừng ngừng đập.

 Cô siết chặt vạt áo, móng tay đâm vào lòng bàn tay nhưng nỗi đau thể xác chẳng thấm vào đâu so với nỗi đau trong tim.

 Tự mình tưởng bở! Cô cười gằn, nụ cười như bức tranh biếm họa cho sự ngây thơ của chính mình.

 Thì ra tất cả chỉ là cô tự lừa dối bản thân.

 Anh ta không hề quan tâm, chỉ sợ cái thai trong bụng cô sẽ cản trở hạnh phúc của anh ta và Laam Giai Giai! Khương Niệm An không thể nghe thêm nữa, vội vàng cúp máy như bấm nút tắt đi những ảo tưởng cuối cùng.

 Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, chảy xuống cổ như dòng dung nham thiêu đốt trái tim.

 Cô cắn chặt môi, dùng hết sức kìm nén tiếng nức nở đang trào lên cổ họng.

 Tài xế nhìn thấy qua gương, thở dài đầy thông cảm, im lặng tăng ga đưa cô về nhà nhanh nhất.

 Khương Niệm An dán trán vào cửa kính lạnh ngắt, để mặc cảnh vật bên ngoài nhòe đi trong nước mắt.

 Cô nghĩ rằng, cuộc sống hôn nhân hai năm qua, dù Cố Thượng Khâm không yêu cô, ít nhất cũng có chút gì đó gọi là tình cảm.

 Nhưng giờ đây, hóa ra cô đã sai, cô quá ngây thơ! Đối với anh ấy, cô chẳng khác nào phiền toái, còn cô thì mãi đắm chìm trong ảo tưởng ngọt ngào! Khương Niệm An à Khương Niệm An, cô thật quá đáng thương Hàng mi rủ xuống, che đi đôi mắt đỏ hoe cùng dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi.

 Bên này, Cố Thượng Khâm nghe thấy lời của Lâm Giai Giai, không nghĩ ngợi gì mà từ chối, "Không, tối nay tôi có việc.

 " Lâm Giai Giai ánh mắt long lanh, mím môi cười gượng, ánh mắt thoáng chút uất ức: "Vậy à, thế thì thôi.

 " Nói xong, cô xách túi nhỏ xinh xắn, quay người rời đi, bóng lưng thon thả dần khuất sau cánh cửa, để lại mùi hương nồng nàn quyến rũ.

 Cố Thượng Khâm đứng lặng, ánh mắt đen sâu thăm thẳm không ai đoán được suy nghĩ.

 Sau khi tỉnh táo lại, anh cầm điện thoại lên, định hỏi Khương Niệm An vừa rồi đã nói gì.

 Tuy nhiên, Cố Thượng Khâm cúi đầu thấy cuộc gọi đã bị ngắt từ lâu, màn hình điện thoại tối đen kịt, chỉ phản chiếu gương mặt anh đang nhíu mày giận dữ.




/599

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

Chính sách bảo mật

Điều khoản sử dụng

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status