Nguyễn Duật Nghiêu đưa hai bản hợp đồng cho Trâu Niệm "Cô xem qua đi, nếu không có vấn đề thì ký vào bản này."
Nguyễn Duật Nghiêu nhìn Trâu Niệm, buổi tối ra ngoài khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng giống như buổi sáng ngày hôm đó, đều không trang điểm, trông rất trắng trẻo sạch sẽ, ở một khoảng cách gần như vậy mùi sữa tắm và hương thơm cơ thể tự nhiên của phụ nữ thoang thoảng bay vào mũi anh, anh nói "Cô có thể ngồi xuống, từ từ xem."
"Ồ." Trâu Niệm lại ngượng ngùng ngồi xuống.
Trâu Niệm chỉ tập trung vào việc ký hợp đồng, hợp đồng này là do cá nhân Trâu Niệm ký kết với Tập đoàn Nguyễn Thị, điều này có nghĩa là hợp đồng này thuộc về Trâu Niệm, sau khi ký hợp đồng, Tập đoàn Nguyễn Thị không có bất kỳ lý do gì để ký hợp đồng với bất kỳ ai khác ngoài Trâu Niệm, nếu không sẽ bị xem là vi phạm hợp đồng.
Về việc ký hợp đồng chính thức giữa Tập đoàn Nguyễn Thị với Hồng Viễn, cần phải người có trách nhiệm của hai bên gặp mặt mới ký chính thức.
Trâu Niệm chậm rãi cẩn thận xem qua, sợ bị thiệt thòi, Nguyễn Duật Nghiêu đi vào phòng tắm tắm rửa, Trâu Niệm nghe thấy tiếng nước chảy cô liếc nhìn về phía phòng tắm, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ thể cường tráng của người đàn ông.
Trâu Niệm cúi đầu chăm chú xem bản hợp đồng.
Trâu Niệm chưa xem xong trang cuối cùng thì Nguyễn Duật Nghiêu đã bước ra, anh đang buộc thắt lưng áo choàng tắm và đi về phía cô.
"Nguyễn tiên sinh, tôi xem xong rồi, không có vấn đề gì cả." Dù sao đây cũng là phòng khách sạn, Trâu Niệm nghĩ nên về sớm thì tốt hơn.
Nguyễn Duật Nghiêu đi tới, cánh tay rắn chắc của anh chống trên bàn trà, khuôn môi rất đẹp, anh quay đầu nhìn Trâu Niệm "Muốn rời đi à?"
Không biết vì sao, trong đầu Trâu Niệm nghĩ đến ba từ đáng sợ quy tắc ngầm?
Nguyễn Duật Nghiêu muốn loại phụ nữ nào mà chẳng được? Nếu Nguyễn Duật Nghiêu muốn có phụ nữ thì không cần đến quy tắc ngầm, có thiếu gì phụ nữ bám lấy anh.
Vậy là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
"Ngày mai tôi phải dậy sớm đi làm." Trâu Niệm nói thật.
Trâu Niệm cũng ký tên, nhanh chóng cất hợp đồng vào túi xách, cô đứng dậy mỉm cười lịch sự với Nguyễn Duật Nghiêu nói "Cảm ơn Nguyễn tiên sinh."
"Tôi đã ghi nhớ." Anh nói, đôi môi mỏng hơi hé ra.
Hai người nhìn nhau, trong mắt anh hiện lên một tia sáng mà Trâu Niệm không thể hiểu được, Trâu Niệm không hiểu được ý của anh, cái gì gọi là anh đã ghi nhớ chứ?
Sau khi Trâu Niệm rời đi, cô đã bắt một chiếc taxi bên ngoài khách sạn, cô chọn một khách sạn bình dân khác ở gần đó.
Sáng sớm hôm saụ
Điện thoại của Trâu Niệm vang lên, cô mở mắt ra, mắt cô khô rát và có hơi đaụ
Đêm qua cô ngủ quá muộn, lúc này lại bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, cô nhìn dãy số thì thấy là Tô Chính Đông đang gọi.
"Sớm vậy có chuyện gì không?"
"Cô đang ở đâu?" Giọng anh ta trầm thấp đến đáng sợ.
"Tô Chính Đông, tôi không muốn nói cho anh biết tôi ở đâu "
Đầu bên kia còn đang nói gì đó nhưng Trâu Niệm đã cúp máy.
Sáng sớm nhà họ Tô Tô Chính Đông nhìn bức ảnh và tiêu đề trên tạp chí đang cầm trên tay, bên dưới còn có dòng chú thích.
Trịnh Lan ngẩng đầu nói "Nó ở cùng Duật Nghiêu sao?"
|
/967
|

