Bên trong phòng chỉ còn Lâm Tân Mẫn và Vương thị.
Lâm Tân Mẫn nghe xong, ánh mắt cũng nhu hoà, đón hỏi một câu: Nếu nàng nghĩ đến hài tử như vậy, đã nhiều năm như vậy, vì sao không trở lại?
Vương thị mím môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Lâm Tân Mẫn: Thiếp vốn tưởng rằng... vốn tưởng rằng... Chàng sẽ đến đón thiếp trở về.
Cho tới bây giờ thật ra Vương thị không hề nghĩ như thế, hơn nữa dù Lâm Tân Mẫn đi đón nàng, nàng cũng sẽ không trở về, giờ đây nếu không phải vì LCN, nàng cũng đột nhiên nghĩ ra, nàng cần trở về.
Hôm nay Vương thị nói vậy, đơn giản là đánh vào lòng áy náy của Lâm Tân Mẫn.
Quả nhiên Vương thị đoán trúng, Lâm Tân Mẫn nghe Vương thị nói xong, trên mặt mang theo thần sắc không tự nhiên, hắn ho khan một tiếng, sau đó hỏi: Nàng nghĩ như vậy thật sao?
Vương thị lấy tay kéo kéo góc áo hắn, có vài phần thần thái tiểu nữ tử. (Muanho: cũng bội phục Vương thị diễn giỏi, ở Ngọc Từ Am thanh tịnh bao nhiêu năm... Cũng không uổng phí a...)
Nàng đứng ở đó không nói một lời, khiến Lâm Tân Mẫn có vài phần thương hại.
Tay Lâm Tân Mẫn bắt được tay của Vương thị (muanho: eo ơi tay heo tay heo...), sau đó nói: Mấy năm nay nàng phải chịu khổ rồi.
Trong mắt Vương thị đã đong đầy nước mắt, cắn răng tiếp tục nói: Là do thiếp không hiểu chuyện, chuyện của chàng và Trần muội muội thiếp không nên náo lớn như vậy... Chúng ta là người một nhà cần hoà hoà hảo hảo ở chung một chỗ... Thiếp sẽ không giống trước đây đâu.
Lâm Tân Mẫn được Vương thị nhận sai rất là hưởng thụ, cho rằng Vương thị ở bên ngoài đợi chờ bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng đã nghĩ thông suốt.
Vì vậy hắn liền nói: Trần thị cũng biết nàng đã trở về, nếu thiếu cái gì nàng cứ bảo nàng ấy cấp cho... Trần thị vẫn coi nàng như tỷ tỷ để đối đãi, hôm nay biết nàng đã thông suốt, chắc chắn nàng ấy sẽ rất cao hứng.
Trong mắt Vương thị loé lên vài phần lãnh ý, nếu dựa theo tính tình nàng trước kia, nhất định sẽ gạt tay Lâm Tân Mẫn ra, sau đó tức giận hỏi một câu: Chàng nghĩ đó là thật hay sao?
Trần di nương thật sự coi nàng như tỷ tỷ mà đối đãi? Quả là chuyện cười dễ nghe nhất hôm nay nàng nghe được.
Nhưng Vương thị cũng biết, nàng vừa mới trở lại, muốn trong nháy mắt thay thế Trần di nương là không thể, dù sao cũng qua mười mấy năm, Trần di nương làm việc rất tốt.
Hiện tại nàng chỉ muốn một mở đầu tốt đẹp.
Vương thị nở nụ cười, nói rằng: Thiếp tĩnh tu bao nhiêu năm như vậy, sớm đã buông bỏ tạp niệm, tự nhiên sẽ không đối chọi với Trần muội muội, dĩ vãng thiếp xin lỗi nàng ấy, đã để cho nàng ấy chịu không ít ủy khuất.
Nàng nghĩ được như vậy, ta thật sự rất vui mừng. Lâm Tân Mẫn không nhịn được tươi cười đầy trên mặt.
Nam tử như Lâm Tân Mẫn, là người có lòng tham, trước kia Vương thị tính tình như vậy, khiến hắn chán ghét, thế nhưng Vương thị hôm nay khiến hắn rất thích thú.
Hơn nữa Vương thị tài trí xinh đẹp hơn người. Có một người như thế ở bên hắn tất nhiên là nguyện ý rồi. (Muanho: *tức giận*)
Về phần Trần di nương, hắn tin tưởng, tính tình Trần di nương nhu thiện (ôn nhu + thiện lương) (Muanho: *hỏi trời* có tính đó sao?), nhất định là không ngại hắn có thêm một nữ nhân.
Hắn vẫn mong muốn mình có thể hưởng tề nhân chi phúc.
Nếu Trần di nương biết Trong lòng Lâm Tân Mẫn nghĩ như vậy, không biết Trần di nương méo mặt tức giận đến thế nào, đúng là tự làm bậy không thể sống (tự gây tự chịu đó).
Làm sao Trần di nương có thể không ngại? Nàng ta chỉ muốn được chú ý. Chỉ là để được chú ý, mặc kệ Vương thị náo loạn thế nào, nàng ta đều nở nụ cười để đối phó, biểu hiện bên ngoài rất ít, tâm tư thật sự nàng ta không bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Bởi vì Trần di nương biết ẩn nhẫn, lại có tâm cơ, cho nên bao nhiêu năm như vậy vẫn được Lâm Tân Mẫn sủng ái.
Lâm Tân Mẫn nghe xong, ánh mắt cũng nhu hoà, đón hỏi một câu: Nếu nàng nghĩ đến hài tử như vậy, đã nhiều năm như vậy, vì sao không trở lại?
Vương thị mím môi, vẻ mặt ủy khuất nhìn Lâm Tân Mẫn: Thiếp vốn tưởng rằng... vốn tưởng rằng... Chàng sẽ đến đón thiếp trở về.
Cho tới bây giờ thật ra Vương thị không hề nghĩ như thế, hơn nữa dù Lâm Tân Mẫn đi đón nàng, nàng cũng sẽ không trở về, giờ đây nếu không phải vì LCN, nàng cũng đột nhiên nghĩ ra, nàng cần trở về.
Hôm nay Vương thị nói vậy, đơn giản là đánh vào lòng áy náy của Lâm Tân Mẫn.
Quả nhiên Vương thị đoán trúng, Lâm Tân Mẫn nghe Vương thị nói xong, trên mặt mang theo thần sắc không tự nhiên, hắn ho khan một tiếng, sau đó hỏi: Nàng nghĩ như vậy thật sao?
Vương thị lấy tay kéo kéo góc áo hắn, có vài phần thần thái tiểu nữ tử. (Muanho: cũng bội phục Vương thị diễn giỏi, ở Ngọc Từ Am thanh tịnh bao nhiêu năm... Cũng không uổng phí a...)
Nàng đứng ở đó không nói một lời, khiến Lâm Tân Mẫn có vài phần thương hại.
Tay Lâm Tân Mẫn bắt được tay của Vương thị (muanho: eo ơi tay heo tay heo...), sau đó nói: Mấy năm nay nàng phải chịu khổ rồi.
Trong mắt Vương thị đã đong đầy nước mắt, cắn răng tiếp tục nói: Là do thiếp không hiểu chuyện, chuyện của chàng và Trần muội muội thiếp không nên náo lớn như vậy... Chúng ta là người một nhà cần hoà hoà hảo hảo ở chung một chỗ... Thiếp sẽ không giống trước đây đâu.
Lâm Tân Mẫn được Vương thị nhận sai rất là hưởng thụ, cho rằng Vương thị ở bên ngoài đợi chờ bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng đã nghĩ thông suốt.
Vì vậy hắn liền nói: Trần thị cũng biết nàng đã trở về, nếu thiếu cái gì nàng cứ bảo nàng ấy cấp cho... Trần thị vẫn coi nàng như tỷ tỷ để đối đãi, hôm nay biết nàng đã thông suốt, chắc chắn nàng ấy sẽ rất cao hứng.
Trong mắt Vương thị loé lên vài phần lãnh ý, nếu dựa theo tính tình nàng trước kia, nhất định sẽ gạt tay Lâm Tân Mẫn ra, sau đó tức giận hỏi một câu: Chàng nghĩ đó là thật hay sao?
Trần di nương thật sự coi nàng như tỷ tỷ mà đối đãi? Quả là chuyện cười dễ nghe nhất hôm nay nàng nghe được.
Nhưng Vương thị cũng biết, nàng vừa mới trở lại, muốn trong nháy mắt thay thế Trần di nương là không thể, dù sao cũng qua mười mấy năm, Trần di nương làm việc rất tốt.
Hiện tại nàng chỉ muốn một mở đầu tốt đẹp.
Vương thị nở nụ cười, nói rằng: Thiếp tĩnh tu bao nhiêu năm như vậy, sớm đã buông bỏ tạp niệm, tự nhiên sẽ không đối chọi với Trần muội muội, dĩ vãng thiếp xin lỗi nàng ấy, đã để cho nàng ấy chịu không ít ủy khuất.
Nàng nghĩ được như vậy, ta thật sự rất vui mừng. Lâm Tân Mẫn không nhịn được tươi cười đầy trên mặt.
Nam tử như Lâm Tân Mẫn, là người có lòng tham, trước kia Vương thị tính tình như vậy, khiến hắn chán ghét, thế nhưng Vương thị hôm nay khiến hắn rất thích thú.
Hơn nữa Vương thị tài trí xinh đẹp hơn người. Có một người như thế ở bên hắn tất nhiên là nguyện ý rồi. (Muanho: *tức giận*)
Về phần Trần di nương, hắn tin tưởng, tính tình Trần di nương nhu thiện (ôn nhu + thiện lương) (Muanho: *hỏi trời* có tính đó sao?), nhất định là không ngại hắn có thêm một nữ nhân.
Hắn vẫn mong muốn mình có thể hưởng tề nhân chi phúc.
Nếu Trần di nương biết Trong lòng Lâm Tân Mẫn nghĩ như vậy, không biết Trần di nương méo mặt tức giận đến thế nào, đúng là tự làm bậy không thể sống (tự gây tự chịu đó).
Làm sao Trần di nương có thể không ngại? Nàng ta chỉ muốn được chú ý. Chỉ là để được chú ý, mặc kệ Vương thị náo loạn thế nào, nàng ta đều nở nụ cười để đối phó, biểu hiện bên ngoài rất ít, tâm tư thật sự nàng ta không bao giờ biểu hiện ra ngoài.
Bởi vì Trần di nương biết ẩn nhẫn, lại có tâm cơ, cho nên bao nhiêu năm như vậy vẫn được Lâm Tân Mẫn sủng ái.
/36
|