Bọn họ đi một vòng không chọn được món quà ưng ý vì trung tâm quá lớn nên quyết định sẽ chia ra để đi tìm quà,Ôn Dương tay ôm hai con gấu bông cùng Hàn Diệt Phong vui vẻ bước vào thang máy mà lên tầng 25 tầng cao nhất của Trung Tâm,cả hai người đứng trong góc của thang máy vì vẫn còn nhiều người khác đi vào.
Hàn Diệt Phong nheo mắt nhìn những người bên trong thang máy đôi mắt màu xanh biển đậm bắt đầu tỏa ra hàn khí khiến những người trong thang máy rùng mình mà lạnh sống lưng khiến họ phải rời mắt khỏi Ôn Dương.Ôn Dương sinh ra được vốn rất đáng yêu,hai má bánh bôi đôi mắt màu tím sáng trong veo khiến ai cũng yêu thích khi nhìn,vì thế khi bước vào thang máy có khá nhiều con trai nhìn,nên Hàn Diệt Phong hiện lên sự khó chịu thấy rõ.
Hàn Diệt Phong đưa tay bế lấy Ôn Dương bước ra khỏi thang máy vì chênh lệch chiều cao và dáng người nên Hàn Diệt Phong chỉ cần một tay là có thể dễ dàng bế lấy Ôn Dương,Ôn Dương thấy hắn đang khó chịu cô lấy cây kẹo đang ngậm trong miệng đưa cho hắn mà cười nói:
"Anh Diệt Phong,sao lại không vui rồi"
Hàn Diệt Phong hé miệng ngậm lấy cây kẹo mà Ôn Dương đưa,rồi nói:
"Người yêu anh quá dễ thương bị người khác nhìn nên anh cảm thấy khó chịu"
Ôn Dương nghe vậy hai má cô ửng hồng,cô cười cười nháy mắt lên tiếng trêu chọc:
"Bình giấm chua nhà ta lại đổ rồi có đúng không "
Hai tay Hàn Diệt Phong đang bế cô siết nhẹ,ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cô,hắn cười nhẹ mà nói:
"Ừm,anh ghen rồi"
Ôn Dương nghe xong hai má cô đỏ bừng như quả cà chua nghĩ " Gương mặt này của anh ấy đúng là phạm quy mà?!Sao có thể đẹp như vậy chứ". Ôn Dương lên tiếng gượng gạo nói:
"Ghen,ghen gì,anh ghen linh tinh"
Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng hôn lên má cô mà nói:
"Mèo con,lớn nhanh đi,anh không thể nhịn được lâu nữa đâu"
Ôn Dương đưa đôi mắt khó hiểu nhìn hắn,Hàn Diệt Phong không nói thêm gì mà chỉ bế cô đi xung quanh tầng 25,một người bế một người vui vẻ ngồi trên tay người kia đi khắp tầng 25 cảnh tượng nhẹ nhàng và ấm áp tạo ra một bức tranh hạnh phúc cho mai sau.
Cả hai người dừng lại trước một cửa hàng nhỏ bày trí khá đơn giản bên trên bàn là những quả cầu thủy tinh rất đẹp,Ôn Dương nhìn những quả cầu pha lê tinh xảo hai mắt cô sáng lên nghĩ "Đẹp quá".Cô nhìn Chị gái bán mà hỏi:
"Chị ơi,những quả cầu pha lê này là được làm thủ công sao ạ"
Chị chủ nhìn Ôn Dương đáng yêu liền cười cười lấy một quả cầu pha lê đưa cho Ôn Dương cầm rồi nói:
"Đúng vậy,tất cả đều làm bằng thủ công,do chính tay chị làm,em thấy đẹp chứ bé con"
Ôn Dương hai tay nhận quả cầu pha lê nhìn thiết kế tinh xảo bên trong trong suốt có những ngôi sao màu xanh,cô nói:
"Đẹp lắm ạ"
Chị chủ tay chống cằm vui vẻ nói:
'Những quả cầu pha lê này rất đặc biệt nha chúng có thể phát sáng vào ban đêm và có thể phát sáng cả ở dưới nước đó"
Hàn Diệt Phong nhìn Ôn Dương hỏi:
"Mèo con,em thích nó không "
Ôn Dương gật gật đầu nói:
"Em thích những thứ phát sáng lắm,nhất là những thứ có thể phát sáng dưới nước"
Ôn Dương vừa dứt lời thì một suy nghĩ sượt qua đầu cô,cô nhìn quả cầu pha lê cầm trên tay môi khẽ nhếch lên nghĩ "Có lẽ mình sẽ tìm được một thứ thú vị lắm đây".
Hàn Diệt Phong nhìn nụ cười trên môi Ôn Dương thì khóe môi hắn cũng khế mỉm cười nghĩ "Mèo con à,em biết không,đối với anh,em là cả mạng sống".
Hàn Tử Diên bên này nắm tay Hoàng Băng đi khắp trung tâm,cả hai vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ xem nên chọn quà gì.Nhìn nụ cười trên môi Hoàng Băng thì Hàn Tử Diên biết có lẽ sau gặp Ôn Dương thì Hoàng Băng đã vui vẻ hơn rất nhiều so với trước đây.
Hàn Tử Diên nắm chặt tay Hoàng Băng rồi nói:
"Băng Băng,cậu biết không,trước đây cậu không cười nhiều như lúc này trước đây cậu rất ảm đạm lúc nào cũng nghiêm túc và lạnh nhạt,...
Hoàng Băng nghe vậy thì liền siết nhẹ lại tay của Hàn Tử Diên rồi nói:
"Vậy trước đây tại sao cậu lại thích mình"
Hàn Tử Diên cười nhẹ đáp:
' Trước đây mình xem cậu là đối thủ,việc thay đổi suy nghĩ của mình chính là vào ngày mưa của giữ kỳ 1 năm lớp 10"
Hoàng Băng nghiên đầu nhìn Hàn Tử Diên,ánh mắt Hàn Tử Diên cụp xuống nói:
"Ngày chúng ta thi xong môn Tiếng Anh,trời mưa rất lớn lúc đó mình quên đem ô,cậu đã đưa cho mình cái ô mà không nói gì sau đó quay đi,bóng lưng của cậu lúc đó rất cô đơn,mình từ đó mới hiểu không phải cậu là kẻ lạnh lùng mà cậu chỉ là cô đơn không ai bên cạnh,có đôi lúc cậu cũng ấm áp và yếu đuối như người khác,chỉ là cậu không thể hiện ra mà thôi"
Trong mắt Hoàng Băng hiện lên ý cười nói:
"Cậu thích mình từ lúc đó sao"
Hàn Tử Diên nhẹ gật đầu:
"Ừm,cậu biết vì sao mình thương Tiểu Dương không,...
Hoàng Băng nghe vậy thì đáp:
"Chắc do em ấy đáng yêu"
Hàn Tử Diên lấy tay gõ nhẹ đầu cô mà nói:
"Ngốc ạ,mình không cuồng em gái như cậu đâu"
Hoàng Băng nghe vậy tò mò hỏi:
"Vậy chứ sao"
Hàn Tử Diên nói:
"Bởi vì em ấy đã làm cậu cười,làm điều mà mình không thể làm cho cậu,từ khi con bé xuất hiện cậu đã thay đổi,cậu đã vui vẻ hơn trước thậm chí là cười nhiều hơn,..."
Hàn Tử Diên dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn Hoàng Băng nói:
"Băng Băng,mình thích nhất nụ cười của cậu"
Lời vừa nói ra,Hoàng Băng mặt đỏ tai hồng ngại ngùng quay đầu sang nơi khác nói:
"Mình sẽ cười nhiều hơn"
Hàn Tử Diên nghe vậy thì cười cười đáp:
"Ừm"
Cả hai người hai tay mười ngón đan chặt trong lòng đã gieo một hạt mầm nhỏ,hạt mầm sẽ nảy nở theo năm tháng tình yêu lặng lẽ mà Hàn Tử Diên dành cho Hoàng Băng đã được đền đáp,hạt mầm ấy sẽ còn nảy nở và phát triển trong tương lai.
Hoàng Băng đang nhìn ngó xung quanh các sạp bán đồ để tìm kiếm món đồ vừa ý,cô vô tình đưa mắt nhìn thấy một đám trẻ đang chơi đùa trên mặt nước,cô khá bất nhìn vào cái bể bơi nơi mà đám trẻ đang đứng trên mặt nước kia.
Hoàng Băng thấy có chút lạ lẫm liền nhìn ông chủ của bể bơi hỏi:
"Ông chủ,cái này,...
Như biết Hoàng Băng định hỏi gì ông chủ buồn chán nói:
"Đó là thủy tinh trong suốt chỉ cần lắp ráp cẩn thì như những gì cô thấy đứng lên thì như đang đứng trên mặt nước vậy"
Hoàng Băng tiến đến gần chỗ bể bơi tay đưa xuống gõ nhẹ quả thật có cảm giác của thủy tinh:
"Thật hay nha"
Hoàng Băng nghĩ ra gì đó quay sang nhìn Hàn Tử Diên,Hàn Tử Diên hiểu ý của Hoàng Băng liền nhìn ông chủ hỏi:
"Ông chủ có thể cho tôi biết nơi tạo ra những tấm thủy tinh này không "
Ông chủ định mở miệng từ chối thì Hàn Tử Diên đã để lên bàn một sấp tiền mặt khiến ông chủ hai mắt sáng rực mà nói:
"Khụ,tuy tôi không thể nói nhưng tôi có thể giúp các vị có được chúng"
Hoàng Băng nghe vậy thì nói:
"Vậy cũng được"
Ông chủ nhìn hai người nở nụ cười thương nghiệp nói:
'Không biết hai vị có yêu cầu gì về kích cỡ và số lượng không "
Hoàng Băng nhìn nhìn rồi suy nói :
"Tử Diên chúng ta nên bàn với những người khác nhỉ"
Hàn Tử Diên gật gật đầu nói:
"Ừm,vẫn là bàn với họ"
Hàn Tử Diên nói xong thì nhìn ông chủ,tay anh để thêm lên bàn một xấp tiền mặt,anh cười nói:
"Tạm thời chúng tôi sẽ về bàn với người nhà,sớm nhất là tối nay sẽ thông báo cho ông về số lượng và kích thước,đến lúc đó hy vọng giao đúng hàng và chất lượng đủ tiêu chuẩn,nếu có sai xót,...
Ông chủ vẫn đang nở nụ cười xu nịnh thì một sự lạnh lẽo ở cổ truyền đến,ông ta sợ hãi mồ hôi lạnh đổ ra mắt nhìn xuống con dao găm đang kề trên cổ mình,sau đó lại nhìn Hàn Tử Diên tuy đang cười nhưng lại tỏa ra sát khí khiến người khác run rẫy.Ông ta liên tục gật đầu nói:
"Sẽ,sẽ đúng hạn,sẽ đúng chất lượng"
Hàn Tử Diên thu lại con dao găm mà cười nói:
"Phải vậy chứ,tiền của Ẩn Bang không dễ lấy, mong ông chủ làm việc cẩn thận"
Hàn Tử Diên xoay người tiến đến phía Hoàng Băng nắm tay cô cùng rời đi,còn ông chủ thì sợ đến mức cả hai chân đều mềm nhũn vì áp bức quá lớn,ông chủ nghĩ "Cậu ta là,là,là Ẩn Bang Chủ Hàn Tử Diên ".Vốn Hàn Tử Diên phải đe dọa yêu cầu về chất lượng của kính thủy tinh và Hoàng Băng không ra tay ngăn cản là vì kính thủy tỉnh rất nguy hiểm,nếu làm sai chất lượng rất có thể sẽ bị vỡ trong lúc lắp đặt và có thể làm bị thương người khác.Hoàng Băng đề phòng là vì nhìn ông chủ rất giống giang thương buôn bán không đúng chất lượng nên mới để Hàn Tử Diên ra tay uy hiếp.
Bên phía Cổ Thanh và Hạ Kiêu thì cứ như bình thường,Hạ Kiêu vừa đi vừa nói Cố Thanh im lặng lắng nghe.Cổ Thanh nhìn gương mặt vui vẻ của Hạ Kiêu mà có chút thắc mắc vì từ lúc Hoàng Thiên công bố một tháng sau sẽ kết hôn,thì Hạ Kiêu vẫn luôn hứng khởi như vậy.Cố Thanh lên tiếng không nóng không lạnh gương mặt xinh đẹp không biểu cảm hỏi:
"Hạ Kiêu, tại sao lại vui như vậy"
Hạ Kiêu đi bên cạnh tay vẫn đặt ở ngang hông của Cố Thanh mà khẽ siết chặt,nụ cười trên gương mặt cũng biến mất nhưng thay vào đó là một sự dịu dàng hôn nhẹ lên trán của Cố Thanh rồi nói:
"Anh muốn học hỏi Hoàng Tổng để sau này cho em một lễ cưới tốt hơn,anh muốn dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho em
Cố Thanh im lặng cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng đầy sự yêu chiều của anh, Hạ Kiêu nói tiếp:
"Chúng ta đều đã trưởng thành,đều có sự nghiệp riêng,anh sẽ làm hậu thuẫn cho em,đợi anh thêm một thời gian nữa khi tất cả đều ổn định anh nhất định sẽ cưới em"
Cố Thanh nhẹ nghiên đầu cậu nhón chân hôn nhẹ lên môi anh,rồi ngại ngùng nói:
"Đồ ngốc,...Cho đến lúc đó đừng hối hận"
Hạ Kiêu xoay người ôm chặt lấy Cố Thanh mà đáp với giọng đầy cưng sủng:
"Sẽ không hối hận"
Cả hai người tiếp tục bước đi,có thể thấy rõ sự hạnh phúc trên gương mặt hiếm khi nhìn thấy biểu cảm của Cố Thanh và sự cưng chiều của Hạ Kiêu.Cố Thanh kéo Hạ Kiêu đến một sạp hàng bán giấy,Hạ Kiêu có chút thắc mắc hỏi:
"Tiểu Thanh à,em muốn mua giấy gì sao,sao lại kéo anh đến đây"
Cổ Thanh không đáp nhìn ông chủ của sạp hàng bán giấy hỏi:
"Ông chủ,ông có loại giấy không ngấm nước không là loại có thể để trong nước lâu năm"
Ông chủ cười nhẹ nhàng nói:
"Có chứ"
Ông chủ lấy ra một sấp giấy trắng lớn đưa cho Cổ Thanh xem,Cổ Thanh sờ nhẹ lên mặt giấy cảm thấy hài lòng mới nói:
"Ông chủ,cháu lấy chúng"
Ông chủ gật đầu nói:
" Được chứ,để ông gói lại cho cháu "
Cố Thanh gật đầu,Hạ Kiêu đứng bên hỏi:
"Tiểu Thanh em định làm gì thế"
Cố Thanh quay sang nhìn anh đáp:
"Em muốn vẽ"
Hạ Kiêu đầu nổi đầy dấu chấm hỏi đưa tay nhận lấy sấp giấy mà ông chủ đưa,tay kia lấy điện thoại chuyển khoản cho ông chủ, ông chủ cười cười nói:
"Một sấp mười tờ tổng cộng 500 triệu"
Hạ Kiêu nghe xong nhìn sấp giấy rồi nhìn Cố Thanh nói:
"Hình như hơi rẻ thì phải,có thật sấp giấy này là mẫu tốt không hay anh mua thêm cho em mấy sấp nữa được không,lỡ có hỏng thì thay "
Ông chủ đổ mồ hôi nhìn Hạ Kiêu nghĩ "Chàng trai à,loại giấy này là mẫu tốt thật đó cũng ít người mua là hàng hiếm số tiền vậy mà cậu có thể nói là rẻ sao".
Cổ Thanh mắt cá chết nhìn Hạ Kiêu rồi nói:
" Mua đủ dùng đừng lãng phí"
Hạ Kiêu nghe vậy thì ngoan ngoãn gật gật đầu tay bấm điện thoại chuyển khoản cho ông chủ, ông chủ nhìn tài khoản vừa được chuyển tiền mà cười bất lực nghĩ "Người trẻ bây giờ thật có tiền".
Sáu người sau khi có được thứ muốn mua thì quay trở lại tầng một để tập hợp,Ôn Dương ngồi trên tay Hàn Diệt Phong, khi cô vừa thấy họ thì vui vẻ gọi:
"Mọi người tìm được quà chứ"
Hoàng Băng nháy mắt ẩn ý nói:
"Đồ tốt đó"
Cổ Thanh nghe vậy thì nói:
"Vậy có lẽ điều chúng ta sắp nói là chung chủ đề quay về trước vừa đi vừa nói"
Mọi người gật đầu,sáu người cùng ra khỏi trung tâm thương mại bọn họ sáu người vui vẻ hạnh phúc đi bên nhau,trên môi mỗi người đều nở một nụ cười nhẹ tạo nên một khung cảnh có thể xem là một bức tranh tình bạn đẹp.Nhưng người ta thường nói trước cơn giông, thường nắng rất đẹp.Họ không biết sẽ có một biến cố lớn chờ họ.
Hàn Diệt Phong nheo mắt nhìn những người bên trong thang máy đôi mắt màu xanh biển đậm bắt đầu tỏa ra hàn khí khiến những người trong thang máy rùng mình mà lạnh sống lưng khiến họ phải rời mắt khỏi Ôn Dương.Ôn Dương sinh ra được vốn rất đáng yêu,hai má bánh bôi đôi mắt màu tím sáng trong veo khiến ai cũng yêu thích khi nhìn,vì thế khi bước vào thang máy có khá nhiều con trai nhìn,nên Hàn Diệt Phong hiện lên sự khó chịu thấy rõ.
Hàn Diệt Phong đưa tay bế lấy Ôn Dương bước ra khỏi thang máy vì chênh lệch chiều cao và dáng người nên Hàn Diệt Phong chỉ cần một tay là có thể dễ dàng bế lấy Ôn Dương,Ôn Dương thấy hắn đang khó chịu cô lấy cây kẹo đang ngậm trong miệng đưa cho hắn mà cười nói:
"Anh Diệt Phong,sao lại không vui rồi"
Hàn Diệt Phong hé miệng ngậm lấy cây kẹo mà Ôn Dương đưa,rồi nói:
"Người yêu anh quá dễ thương bị người khác nhìn nên anh cảm thấy khó chịu"
Ôn Dương nghe vậy hai má cô ửng hồng,cô cười cười nháy mắt lên tiếng trêu chọc:
"Bình giấm chua nhà ta lại đổ rồi có đúng không "
Hai tay Hàn Diệt Phong đang bế cô siết nhẹ,ánh mắt hắn dịu dàng nhìn cô,hắn cười nhẹ mà nói:
"Ừm,anh ghen rồi"
Ôn Dương nghe xong hai má cô đỏ bừng như quả cà chua nghĩ " Gương mặt này của anh ấy đúng là phạm quy mà?!Sao có thể đẹp như vậy chứ". Ôn Dương lên tiếng gượng gạo nói:
"Ghen,ghen gì,anh ghen linh tinh"
Hàn Diệt Phong nhẹ nhàng hôn lên má cô mà nói:
"Mèo con,lớn nhanh đi,anh không thể nhịn được lâu nữa đâu"
Ôn Dương đưa đôi mắt khó hiểu nhìn hắn,Hàn Diệt Phong không nói thêm gì mà chỉ bế cô đi xung quanh tầng 25,một người bế một người vui vẻ ngồi trên tay người kia đi khắp tầng 25 cảnh tượng nhẹ nhàng và ấm áp tạo ra một bức tranh hạnh phúc cho mai sau.
Cả hai người dừng lại trước một cửa hàng nhỏ bày trí khá đơn giản bên trên bàn là những quả cầu thủy tinh rất đẹp,Ôn Dương nhìn những quả cầu pha lê tinh xảo hai mắt cô sáng lên nghĩ "Đẹp quá".Cô nhìn Chị gái bán mà hỏi:
"Chị ơi,những quả cầu pha lê này là được làm thủ công sao ạ"
Chị chủ nhìn Ôn Dương đáng yêu liền cười cười lấy một quả cầu pha lê đưa cho Ôn Dương cầm rồi nói:
"Đúng vậy,tất cả đều làm bằng thủ công,do chính tay chị làm,em thấy đẹp chứ bé con"
Ôn Dương hai tay nhận quả cầu pha lê nhìn thiết kế tinh xảo bên trong trong suốt có những ngôi sao màu xanh,cô nói:
"Đẹp lắm ạ"
Chị chủ tay chống cằm vui vẻ nói:
'Những quả cầu pha lê này rất đặc biệt nha chúng có thể phát sáng vào ban đêm và có thể phát sáng cả ở dưới nước đó"
Hàn Diệt Phong nhìn Ôn Dương hỏi:
"Mèo con,em thích nó không "
Ôn Dương gật gật đầu nói:
"Em thích những thứ phát sáng lắm,nhất là những thứ có thể phát sáng dưới nước"
Ôn Dương vừa dứt lời thì một suy nghĩ sượt qua đầu cô,cô nhìn quả cầu pha lê cầm trên tay môi khẽ nhếch lên nghĩ "Có lẽ mình sẽ tìm được một thứ thú vị lắm đây".
Hàn Diệt Phong nhìn nụ cười trên môi Ôn Dương thì khóe môi hắn cũng khế mỉm cười nghĩ "Mèo con à,em biết không,đối với anh,em là cả mạng sống".
Hàn Tử Diên bên này nắm tay Hoàng Băng đi khắp trung tâm,cả hai vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ xem nên chọn quà gì.Nhìn nụ cười trên môi Hoàng Băng thì Hàn Tử Diên biết có lẽ sau gặp Ôn Dương thì Hoàng Băng đã vui vẻ hơn rất nhiều so với trước đây.
Hàn Tử Diên nắm chặt tay Hoàng Băng rồi nói:
"Băng Băng,cậu biết không,trước đây cậu không cười nhiều như lúc này trước đây cậu rất ảm đạm lúc nào cũng nghiêm túc và lạnh nhạt,...
Hoàng Băng nghe vậy thì liền siết nhẹ lại tay của Hàn Tử Diên rồi nói:
"Vậy trước đây tại sao cậu lại thích mình"
Hàn Tử Diên cười nhẹ đáp:
' Trước đây mình xem cậu là đối thủ,việc thay đổi suy nghĩ của mình chính là vào ngày mưa của giữ kỳ 1 năm lớp 10"
Hoàng Băng nghiên đầu nhìn Hàn Tử Diên,ánh mắt Hàn Tử Diên cụp xuống nói:
"Ngày chúng ta thi xong môn Tiếng Anh,trời mưa rất lớn lúc đó mình quên đem ô,cậu đã đưa cho mình cái ô mà không nói gì sau đó quay đi,bóng lưng của cậu lúc đó rất cô đơn,mình từ đó mới hiểu không phải cậu là kẻ lạnh lùng mà cậu chỉ là cô đơn không ai bên cạnh,có đôi lúc cậu cũng ấm áp và yếu đuối như người khác,chỉ là cậu không thể hiện ra mà thôi"
Trong mắt Hoàng Băng hiện lên ý cười nói:
"Cậu thích mình từ lúc đó sao"
Hàn Tử Diên nhẹ gật đầu:
"Ừm,cậu biết vì sao mình thương Tiểu Dương không,...
Hoàng Băng nghe vậy thì đáp:
"Chắc do em ấy đáng yêu"
Hàn Tử Diên lấy tay gõ nhẹ đầu cô mà nói:
"Ngốc ạ,mình không cuồng em gái như cậu đâu"
Hoàng Băng nghe vậy tò mò hỏi:
"Vậy chứ sao"
Hàn Tử Diên nói:
"Bởi vì em ấy đã làm cậu cười,làm điều mà mình không thể làm cho cậu,từ khi con bé xuất hiện cậu đã thay đổi,cậu đã vui vẻ hơn trước thậm chí là cười nhiều hơn,..."
Hàn Tử Diên dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn Hoàng Băng nói:
"Băng Băng,mình thích nhất nụ cười của cậu"
Lời vừa nói ra,Hoàng Băng mặt đỏ tai hồng ngại ngùng quay đầu sang nơi khác nói:
"Mình sẽ cười nhiều hơn"
Hàn Tử Diên nghe vậy thì cười cười đáp:
"Ừm"
Cả hai người hai tay mười ngón đan chặt trong lòng đã gieo một hạt mầm nhỏ,hạt mầm sẽ nảy nở theo năm tháng tình yêu lặng lẽ mà Hàn Tử Diên dành cho Hoàng Băng đã được đền đáp,hạt mầm ấy sẽ còn nảy nở và phát triển trong tương lai.
Hoàng Băng đang nhìn ngó xung quanh các sạp bán đồ để tìm kiếm món đồ vừa ý,cô vô tình đưa mắt nhìn thấy một đám trẻ đang chơi đùa trên mặt nước,cô khá bất nhìn vào cái bể bơi nơi mà đám trẻ đang đứng trên mặt nước kia.
Hoàng Băng thấy có chút lạ lẫm liền nhìn ông chủ của bể bơi hỏi:
"Ông chủ,cái này,...
Như biết Hoàng Băng định hỏi gì ông chủ buồn chán nói:
"Đó là thủy tinh trong suốt chỉ cần lắp ráp cẩn thì như những gì cô thấy đứng lên thì như đang đứng trên mặt nước vậy"
Hoàng Băng tiến đến gần chỗ bể bơi tay đưa xuống gõ nhẹ quả thật có cảm giác của thủy tinh:
"Thật hay nha"
Hoàng Băng nghĩ ra gì đó quay sang nhìn Hàn Tử Diên,Hàn Tử Diên hiểu ý của Hoàng Băng liền nhìn ông chủ hỏi:
"Ông chủ có thể cho tôi biết nơi tạo ra những tấm thủy tinh này không "
Ông chủ định mở miệng từ chối thì Hàn Tử Diên đã để lên bàn một sấp tiền mặt khiến ông chủ hai mắt sáng rực mà nói:
"Khụ,tuy tôi không thể nói nhưng tôi có thể giúp các vị có được chúng"
Hoàng Băng nghe vậy thì nói:
"Vậy cũng được"
Ông chủ nhìn hai người nở nụ cười thương nghiệp nói:
'Không biết hai vị có yêu cầu gì về kích cỡ và số lượng không "
Hoàng Băng nhìn nhìn rồi suy nói :
"Tử Diên chúng ta nên bàn với những người khác nhỉ"
Hàn Tử Diên gật gật đầu nói:
"Ừm,vẫn là bàn với họ"
Hàn Tử Diên nói xong thì nhìn ông chủ,tay anh để thêm lên bàn một xấp tiền mặt,anh cười nói:
"Tạm thời chúng tôi sẽ về bàn với người nhà,sớm nhất là tối nay sẽ thông báo cho ông về số lượng và kích thước,đến lúc đó hy vọng giao đúng hàng và chất lượng đủ tiêu chuẩn,nếu có sai xót,...
Ông chủ vẫn đang nở nụ cười xu nịnh thì một sự lạnh lẽo ở cổ truyền đến,ông ta sợ hãi mồ hôi lạnh đổ ra mắt nhìn xuống con dao găm đang kề trên cổ mình,sau đó lại nhìn Hàn Tử Diên tuy đang cười nhưng lại tỏa ra sát khí khiến người khác run rẫy.Ông ta liên tục gật đầu nói:
"Sẽ,sẽ đúng hạn,sẽ đúng chất lượng"
Hàn Tử Diên thu lại con dao găm mà cười nói:
"Phải vậy chứ,tiền của Ẩn Bang không dễ lấy, mong ông chủ làm việc cẩn thận"
Hàn Tử Diên xoay người tiến đến phía Hoàng Băng nắm tay cô cùng rời đi,còn ông chủ thì sợ đến mức cả hai chân đều mềm nhũn vì áp bức quá lớn,ông chủ nghĩ "Cậu ta là,là,là Ẩn Bang Chủ Hàn Tử Diên ".Vốn Hàn Tử Diên phải đe dọa yêu cầu về chất lượng của kính thủy tinh và Hoàng Băng không ra tay ngăn cản là vì kính thủy tỉnh rất nguy hiểm,nếu làm sai chất lượng rất có thể sẽ bị vỡ trong lúc lắp đặt và có thể làm bị thương người khác.Hoàng Băng đề phòng là vì nhìn ông chủ rất giống giang thương buôn bán không đúng chất lượng nên mới để Hàn Tử Diên ra tay uy hiếp.
Bên phía Cổ Thanh và Hạ Kiêu thì cứ như bình thường,Hạ Kiêu vừa đi vừa nói Cố Thanh im lặng lắng nghe.Cổ Thanh nhìn gương mặt vui vẻ của Hạ Kiêu mà có chút thắc mắc vì từ lúc Hoàng Thiên công bố một tháng sau sẽ kết hôn,thì Hạ Kiêu vẫn luôn hứng khởi như vậy.Cố Thanh lên tiếng không nóng không lạnh gương mặt xinh đẹp không biểu cảm hỏi:
"Hạ Kiêu, tại sao lại vui như vậy"
Hạ Kiêu đi bên cạnh tay vẫn đặt ở ngang hông của Cố Thanh mà khẽ siết chặt,nụ cười trên gương mặt cũng biến mất nhưng thay vào đó là một sự dịu dàng hôn nhẹ lên trán của Cố Thanh rồi nói:
"Anh muốn học hỏi Hoàng Tổng để sau này cho em một lễ cưới tốt hơn,anh muốn dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho em
Cố Thanh im lặng cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng đầy sự yêu chiều của anh, Hạ Kiêu nói tiếp:
"Chúng ta đều đã trưởng thành,đều có sự nghiệp riêng,anh sẽ làm hậu thuẫn cho em,đợi anh thêm một thời gian nữa khi tất cả đều ổn định anh nhất định sẽ cưới em"
Cố Thanh nhẹ nghiên đầu cậu nhón chân hôn nhẹ lên môi anh,rồi ngại ngùng nói:
"Đồ ngốc,...Cho đến lúc đó đừng hối hận"
Hạ Kiêu xoay người ôm chặt lấy Cố Thanh mà đáp với giọng đầy cưng sủng:
"Sẽ không hối hận"
Cả hai người tiếp tục bước đi,có thể thấy rõ sự hạnh phúc trên gương mặt hiếm khi nhìn thấy biểu cảm của Cố Thanh và sự cưng chiều của Hạ Kiêu.Cố Thanh kéo Hạ Kiêu đến một sạp hàng bán giấy,Hạ Kiêu có chút thắc mắc hỏi:
"Tiểu Thanh à,em muốn mua giấy gì sao,sao lại kéo anh đến đây"
Cổ Thanh không đáp nhìn ông chủ của sạp hàng bán giấy hỏi:
"Ông chủ,ông có loại giấy không ngấm nước không là loại có thể để trong nước lâu năm"
Ông chủ cười nhẹ nhàng nói:
"Có chứ"
Ông chủ lấy ra một sấp giấy trắng lớn đưa cho Cổ Thanh xem,Cổ Thanh sờ nhẹ lên mặt giấy cảm thấy hài lòng mới nói:
"Ông chủ,cháu lấy chúng"
Ông chủ gật đầu nói:
" Được chứ,để ông gói lại cho cháu "
Cố Thanh gật đầu,Hạ Kiêu đứng bên hỏi:
"Tiểu Thanh em định làm gì thế"
Cố Thanh quay sang nhìn anh đáp:
"Em muốn vẽ"
Hạ Kiêu đầu nổi đầy dấu chấm hỏi đưa tay nhận lấy sấp giấy mà ông chủ đưa,tay kia lấy điện thoại chuyển khoản cho ông chủ, ông chủ cười cười nói:
"Một sấp mười tờ tổng cộng 500 triệu"
Hạ Kiêu nghe xong nhìn sấp giấy rồi nhìn Cố Thanh nói:
"Hình như hơi rẻ thì phải,có thật sấp giấy này là mẫu tốt không hay anh mua thêm cho em mấy sấp nữa được không,lỡ có hỏng thì thay "
Ông chủ đổ mồ hôi nhìn Hạ Kiêu nghĩ "Chàng trai à,loại giấy này là mẫu tốt thật đó cũng ít người mua là hàng hiếm số tiền vậy mà cậu có thể nói là rẻ sao".
Cổ Thanh mắt cá chết nhìn Hạ Kiêu rồi nói:
" Mua đủ dùng đừng lãng phí"
Hạ Kiêu nghe vậy thì ngoan ngoãn gật gật đầu tay bấm điện thoại chuyển khoản cho ông chủ, ông chủ nhìn tài khoản vừa được chuyển tiền mà cười bất lực nghĩ "Người trẻ bây giờ thật có tiền".
Sáu người sau khi có được thứ muốn mua thì quay trở lại tầng một để tập hợp,Ôn Dương ngồi trên tay Hàn Diệt Phong, khi cô vừa thấy họ thì vui vẻ gọi:
"Mọi người tìm được quà chứ"
Hoàng Băng nháy mắt ẩn ý nói:
"Đồ tốt đó"
Cổ Thanh nghe vậy thì nói:
"Vậy có lẽ điều chúng ta sắp nói là chung chủ đề quay về trước vừa đi vừa nói"
Mọi người gật đầu,sáu người cùng ra khỏi trung tâm thương mại bọn họ sáu người vui vẻ hạnh phúc đi bên nhau,trên môi mỗi người đều nở một nụ cười nhẹ tạo nên một khung cảnh có thể xem là một bức tranh tình bạn đẹp.Nhưng người ta thường nói trước cơn giông, thường nắng rất đẹp.Họ không biết sẽ có một biến cố lớn chờ họ.
/252
|