Ôn Dương được Hoàng Thiên bế đi cùng với Hà Nhiếp, Hàn Lãng và Ôn Tuyền đến nơi chụp hình của nhóm Hàn Diệt Phong, người xung quanh từ phụ huynh đến học sinh thấy họ đều phải đứng lại mà nhìn vì nhan sắc của gia đình này đều không tầm thường.
Khi vừa đến nơi những phụ huynh ở đó đều phải kiên dè mà chào hỏi họ một tiếng,Ôn Dương thì được thả xuống chạy về phía các anh chị của mình cô nhào đến chỗ Hàn Diệt Phong được Hàn Diệt Phong an toàn đón lấy.
Hàn Diệt Phong cười nhẹ nhìn cô mà nói:
"Mèo con,đi chậm thôi sẽ ngã đấy"
Hàn Diệt Phong ôm cô trên tay khiến cho Hoàng Băng và Cổ Thanh cực kỳ không vui,Hoàng Băng cau mày tỏ ra giận dỗi nhìn Ôn Dương nói:
'Dương Dương, em không ôm chị mà ôm cậu ta chị không vui rồi"
Ôn Dương cười bất lực đổ mồ hôi nhìn Hoàng Băng,Cố Thanh cũng khoanh tay trước ngực tỏ ra không vui nói:
"Anh hai cũng không vui rồi"
Hàn Diệt Phong tay bế Ôn Dương gương mặt không cảm xúc trong giọng nói lại nghe ra sự tự mãn nói:
"Em ấy chọn tôi"
Hoàng Băng bị câu nói của Hàn Diệt Phong chọc cho nổi giận định đưa tay bế lấy Ôn Dương thì Cổ Thanh đã lên tiếng giọng nói có chút khinh bỉ nhìn Hàn Diệt Phong:
"Cậu nghĩ cậu là ai,nói cho cùng cậu cũng là người ngoài mà thôi bọn này mới là người thân của con bé"
Không hổ là Cổ Thanh câu nói với sát thương cao khiến Hàn Diệt Phong hóa đá tại chỗ,Hoàng Băng thì che miệng nhịn cười,Ôn Dương thì bất lực nhìn Cố Thanh với Hàn Diệt Phong mắt đang không ngừng tóe lửa chuẩn bị va chạm nhau thì Ôn Dương vội can ngăn:
"Thôi mà,đúng rồi Hạ Kiêu và Tử Diên đâu rồi ạ"
Hoàng Băng nhìn về phía sau hai người Ôn Dương nói:
"Họ kìa"
Ôn Dương xoay đầu thì thấy Hạ Kiêu và Hàn Tử Diên trong bộ đồng phục tốt nghiệp đỏ đen đặc trưng của trường đang tiến đến,Hạ Kiêu đi tới nói:
"Bọn này có bỏ lỡ cái gì không "
Hạ Kiêu tiến đến đứng cạnh Cố Thanh còn Hàn Tử Diên thì đứng cạnh Hoàng Băng lên tiếng nhìn Ôn Dương mà nói:
"Tiểu Dương năm sau cậu học một mình rồi đấy,bọn này không học với cậu nữa đâu"
Ôn Dương vỗ ngực tự tin đáp:
"Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng xác định nghề nghiệp vào năm sau"
Hạ Kiêu nhìn cô một lược từ trên xuống dưới với ánh mắt quái lạ,cô có chút không quen nói:
"Sao,sao vậy"
Cố Thanh cốc nhẹ vào đầu Hạ Kiều nói:
"Anh nhìn gì bảo bối vậy"
Hạ Kiêu xoa xoa chỗ vừa bị cốc nói:
"Này đồ bạo lực,không gặp một tháng cậu hình như béo lệ rồi
Ôn Dương nghe xong hắc tuyến gân máu nổi đầy mặt nói:
"Cậu muốn chết rồi đúng không đồ đáng ghét?!Có tin tôi đánh cậu không hả?!"
Hạ Kiêu ỷ Ôn Dương đang bị Hàn Diệt Phong ôm nên sẽ không thoát ra được,le lưỡi nói:
"Lêu lêu có giỏi qua đây đánh tôi này"
Hạ Kiêu vừa dứt lời thì Hàn Diệt Phong đã buông Ôn Dương ra,Hạ Kiêu thấy vậy thì lập tức cong chân bỏ chạy nói lớn:
"Diệt Phong, anh em trong nhà mà lại chơi vậy hả?!"
Ôn Dương từ đằng sau đuổi theo mắng:
"Đồ đáng ghét?! Cậu đứng lại cho tôi hôm nay tôi phải đánh chết cậu?!"
Hàn Tử Diên đổ mồ hôi hột nói:
"Anh em chí cốt,cốt ai nấy hốt đi"
Cả hai rượt đuổi chạy vòng vòng đến khi mấy người Ôn Tuyền quay lại thì mới chịu dừng,Ôn Tuyền lên tiếng:
"Đừng quậy nữa,mau qua đây chụp hình đi"
Ôn Dương vẫn không chịu thua đấm vào lưng của Hạ Kiêu một cái rồi mới chịu chạy qua núp sau lưng Ôn Tuyền mà là lữ lêu lêu Hạ Kiêu,Hạ Kiêu ấm ức nghĩ "Đồ đáng ghét vậy mà dám trốn sau lưng Ôn tiền bối,nếu không có Ôn tiền bối ở đây xem tôi có đánh cậu không, vẫn là Tiểu Thanh của tôi dịu dàng nhất".
Hà Nhiếp nhìn Ôn Dương rồi nhẹ nhàng nói đưa cho Ôn Dương hai bó hoa:
"Con tặng cho các anh chị nhé"
Ôn Dương cầm hai bó hoa Hà Nhiếp đưa mà gật gật đầu,cô cầm mấy bó hoa đưa cho đám Hàn Diệt Phong rồi hai gia đình cùng nhau chụp hình.Sau khi chụp xong,Ôn Dương thấy còn thừa hai bó hoa liền hỏi:
"Cha ơi,hai bó hoa này là,...
Ôn Tuyền nghe vậy xoa đầu cô rồi nói:
"Một bó là cho Lão Vương,một bó là cho Tuyết Nhi"
Nghe vậy không khí vui vẻ chợt lắng đọng xuống,Ôn Dương trong đôi mắt có chút buồn bã nghĩ "Cũng đúng nếu chị ấy còn sống thì có lẽ cũng đã được tham gia lễ tốt nghiệp".
Hạ Kiêu thấy bọn họ không vui thì liền nói:
"Chúng ta đem bó hoa còn lại đến chỗ Lão Vương đi dù sao thời gian qua bọn con cũng phá thầy ấy rất nhiều, nên có quà tặng"
Sau đó bữa tiệc liên hoan tối được diễn ra,các phụ huynh được ngồi cùng Hiệu Trưởng ở phòng ăn khác còn các học sinh thì ngồi sảnh dưới canteen,tiệc tối vừa bắt đầu thì đã thấy có nhiều tiết mục văn nghệ được diễn ra đương nhiên sẽ không thiếu ca sĩ Cố Thanh.Khi cả bọn đang nghe Cố Thanh hát thì,Ôn Dương ngồi bên cạnh thấy Hoàng Băng được Vô Tan cậu bạn học cùng lớp với họ và là bạn cùng tổ gọi đi đâu đó,Hàn Tử Diên thấy vậy cũng chạy theo.
Ôn Dương không biết có chuyện gì vẫn ham vui mà kéo Hàn Diệt Phong đi theo bọn họ,Ôn Dương và Hàn Diệt Phong nấp sau góc tường phía xa cũng vô tình nhìn thấy Hàn Tử Diên đang gần chỗ của Vô Tan và Hoàng Băng.
Lúc này Ôn Dương và cả Hàn Diệt Phong nghe Vô Tan nói lớn :
"Hội Trưởng Tớ Thích Cậu"
Ôn Dương xuýt chút nữa ngã bật về phía trước cũng may có Hàn Diệt Phong ôm eo cô lại,Hàn Diệt Phong nữa con mắt nhìn Hàn Tử Diên đang đứng bên kia mà nói với Ôn Dương:
"Anh hai sẽ ổn chứ"
Ôn Dương nữa con mắt đáp:
"Chúng ta ở xa vậy còn nghe,không lý nào Tử Diên lại không nghe cả"
Hàn Diệt Phong và Ôn Dương nhìn nhau rồi lấy tay đỡ chán mà đồng thanh:
"Toan"
Lúc này Hoàng Băng đã ghé sát lại Vô Tan mà nói nhỏ gì đó rồi vòng tay ôm lấy Vô Tan,lúc này gương mặt Hàn Tử Diên tối đen mà nhìn Hoàng Băng đang ôm Vô Tan.Hàn Tử Diên quay lưng bỏ đi,trên bầu trời đêm lúc này cũng dần xám xịt lại,Hoàng Băng buông Vô Tan ra nói:
"Xin lỗi cậu nhé,Vô Tan"
Vô Tan vẽ mặt thất vọng buồn bã đáp:
Không sao"
Hàn Diệt Phong và Ôn Dương ở xa lúc này có cùng suy nghĩ "Tử Diên,hình như hiểu lầm rồi".
Hoàng Băng nhanh chóng rời đi,bầu trời lúc này một cơn mưa tầm tã đổ xuống mọi người cũng lần lượt che ô ra về,Hoàng Băng không thấy Hàn Tử Diên lo lắng cầm ô chạy đi tìm,khi ra đến sân thể dục thấy Hàn Tử Diên ngồi ở trên ghế gỗ dài mà dầm mưa,Hoàng Băng từ xa lên tiếng:
"Tử Diên,mưa rồi cậu,.."
Cô chưa nói hết thì Hàn Tử Diên đã đứng lên muốn rời đi,con mưa như xối nước mà trút xuống,Hoàng Băng vội gọi theo:
"Tử Diên, cậu làm sao vậy"
Hoàng Băng chạy theo khi sắp đến gần thì Hàn Tử Diên lên tiếng:
"Đừng lại gần mình"
Giọng nói của Hàn Tử Diên có chút mất mác xen lẫn sự tức giận,Hoàng Băng nghe được rõ những tâm trạng trong đó cô nói:
"Quay về trước nhé,trời đang mưa to cậu dầm mưa sẽ bệnh đó"
Hàn Tử Diên tức giận quát lớn:
"MÌNH ĐÃ NÓI LÀ MẶC KỆ MÌNH ĐI?!"
Hoàng Băng giật mình vì đây là lần đầu tiên Hàn Tử Diên lớn tiếng tức giận như vậy,cô nhìn bóng lưng của anh mà nói:
"Tử Diên,mình đã làm gì sai sao,cậu nói đi nhé,mình sẽ sữa"
Hàn Tử Diên cố gắng kiềm nén nước mắt hai quyền tay nắm chặt giọng hạ xuống nói:
"Băng Băng lần đầu mình gặp cậu mình đã thích cậu rồi,cậu tuy nhìn nhỏ con nhưng mạnh mẽ,đôi lúc còn ương bướng mình đã phải rất khó khăn,để có thể che giấu tốt cảm xúc trước mặt cậu,..."
Hoàng Băng mở to mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng anh,Hàn Tử Diên trong tim nhói lên từng cơn nói:
Nhưng mà,nhưng mà trước mặt người con gái mình yêu thì có thể giấu được bao nhiêu chứ,Băng Băng mình thích cậu,...
Hoàng Băng im lặng tay siết chặt cán ô trong tay,lúc này Hàn Tử Diên lại nghe tiếng bước chân liên tục phát ra anh nghĩ cô đã rời đi thì một sức nặng từ đâu bổ nhào lên lưng anh,Hàn Tử Diên theo thói quen lập tức đưa tay ra sau đỡ tránh để Hoàng Băng bị ngã xuống,Hàn Tử Diên lên tiếng ánh mắt có chút lo lắng nói:
"Đồ ngốc này,cậu lao lên như vậy lỡ mình không đỡ được cậu bị ngã thì phải làm sao hả?!"
Hoàng Băng gương mặt xinh đẹp thoáng có chút đỏ,tay ôm lấy cổ của Hàn Tử Diên mà nhỏ giọng nói:
"Cậu sẽ đở được mà bởi vì lần nào mình từ trên cao ngã xuống cậu đều đỡ được mà"
Hàn Tử Diên em lặng tay đang đỡ ở đùi cô khẽ siết chặt,Hoàng Băng ngại ngùng hai má đỏ ửng nói:
"Tử Diên lúc nãy cậu nói gì có thể nói lại không "
Hàn Tử Diên im lặng một lúc lâu cuối cùng nhịn xuống cơn đau nhói ở ngực mà nói:
"Mình nói cậu là cô gái mình yêu"
Hoàng Băng siết chặt Hàn Tử Diên hơn mà nói:
"Đồ ngốc Tử Diên, mình đợi câu này của cậu lâu lắm rồi,tại sao bây giờ mới nói"
Hàn Tử Diên kinh ngạc con ngươi mắt không thể tin được quay đầu nhìn Hoàng Băng,Hoàng Băng nhịn xuống sự ngượng ngùng đặt lên môi của Hàn Tử Diên một nụ hôn nhẹ rồi nhanh chóng rời ra.Hàn Tử Diên cứng đờ người đứng chết trân một chỗ,Hoàng Băng ngại ngùng vùi sâu vào cổ của Hàn Tử Diên mà nói:
"Đứng dưới mưa cậu không thấy lạnh sao,mình lạnh lắm rồi đấy"
Khi vừa đến nơi những phụ huynh ở đó đều phải kiên dè mà chào hỏi họ một tiếng,Ôn Dương thì được thả xuống chạy về phía các anh chị của mình cô nhào đến chỗ Hàn Diệt Phong được Hàn Diệt Phong an toàn đón lấy.
Hàn Diệt Phong cười nhẹ nhìn cô mà nói:
"Mèo con,đi chậm thôi sẽ ngã đấy"
Hàn Diệt Phong ôm cô trên tay khiến cho Hoàng Băng và Cổ Thanh cực kỳ không vui,Hoàng Băng cau mày tỏ ra giận dỗi nhìn Ôn Dương nói:
'Dương Dương, em không ôm chị mà ôm cậu ta chị không vui rồi"
Ôn Dương cười bất lực đổ mồ hôi nhìn Hoàng Băng,Cố Thanh cũng khoanh tay trước ngực tỏ ra không vui nói:
"Anh hai cũng không vui rồi"
Hàn Diệt Phong tay bế Ôn Dương gương mặt không cảm xúc trong giọng nói lại nghe ra sự tự mãn nói:
"Em ấy chọn tôi"
Hoàng Băng bị câu nói của Hàn Diệt Phong chọc cho nổi giận định đưa tay bế lấy Ôn Dương thì Cổ Thanh đã lên tiếng giọng nói có chút khinh bỉ nhìn Hàn Diệt Phong:
"Cậu nghĩ cậu là ai,nói cho cùng cậu cũng là người ngoài mà thôi bọn này mới là người thân của con bé"
Không hổ là Cổ Thanh câu nói với sát thương cao khiến Hàn Diệt Phong hóa đá tại chỗ,Hoàng Băng thì che miệng nhịn cười,Ôn Dương thì bất lực nhìn Cố Thanh với Hàn Diệt Phong mắt đang không ngừng tóe lửa chuẩn bị va chạm nhau thì Ôn Dương vội can ngăn:
"Thôi mà,đúng rồi Hạ Kiêu và Tử Diên đâu rồi ạ"
Hoàng Băng nhìn về phía sau hai người Ôn Dương nói:
"Họ kìa"
Ôn Dương xoay đầu thì thấy Hạ Kiêu và Hàn Tử Diên trong bộ đồng phục tốt nghiệp đỏ đen đặc trưng của trường đang tiến đến,Hạ Kiêu đi tới nói:
"Bọn này có bỏ lỡ cái gì không "
Hạ Kiêu tiến đến đứng cạnh Cố Thanh còn Hàn Tử Diên thì đứng cạnh Hoàng Băng lên tiếng nhìn Ôn Dương mà nói:
"Tiểu Dương năm sau cậu học một mình rồi đấy,bọn này không học với cậu nữa đâu"
Ôn Dương vỗ ngực tự tin đáp:
"Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng xác định nghề nghiệp vào năm sau"
Hạ Kiêu nhìn cô một lược từ trên xuống dưới với ánh mắt quái lạ,cô có chút không quen nói:
"Sao,sao vậy"
Cố Thanh cốc nhẹ vào đầu Hạ Kiều nói:
"Anh nhìn gì bảo bối vậy"
Hạ Kiêu xoa xoa chỗ vừa bị cốc nói:
"Này đồ bạo lực,không gặp một tháng cậu hình như béo lệ rồi
Ôn Dương nghe xong hắc tuyến gân máu nổi đầy mặt nói:
"Cậu muốn chết rồi đúng không đồ đáng ghét?!Có tin tôi đánh cậu không hả?!"
Hạ Kiêu ỷ Ôn Dương đang bị Hàn Diệt Phong ôm nên sẽ không thoát ra được,le lưỡi nói:
"Lêu lêu có giỏi qua đây đánh tôi này"
Hạ Kiêu vừa dứt lời thì Hàn Diệt Phong đã buông Ôn Dương ra,Hạ Kiêu thấy vậy thì lập tức cong chân bỏ chạy nói lớn:
"Diệt Phong, anh em trong nhà mà lại chơi vậy hả?!"
Ôn Dương từ đằng sau đuổi theo mắng:
"Đồ đáng ghét?! Cậu đứng lại cho tôi hôm nay tôi phải đánh chết cậu?!"
Hàn Tử Diên đổ mồ hôi hột nói:
"Anh em chí cốt,cốt ai nấy hốt đi"
Cả hai rượt đuổi chạy vòng vòng đến khi mấy người Ôn Tuyền quay lại thì mới chịu dừng,Ôn Tuyền lên tiếng:
"Đừng quậy nữa,mau qua đây chụp hình đi"
Ôn Dương vẫn không chịu thua đấm vào lưng của Hạ Kiêu một cái rồi mới chịu chạy qua núp sau lưng Ôn Tuyền mà là lữ lêu lêu Hạ Kiêu,Hạ Kiêu ấm ức nghĩ "Đồ đáng ghét vậy mà dám trốn sau lưng Ôn tiền bối,nếu không có Ôn tiền bối ở đây xem tôi có đánh cậu không, vẫn là Tiểu Thanh của tôi dịu dàng nhất".
Hà Nhiếp nhìn Ôn Dương rồi nhẹ nhàng nói đưa cho Ôn Dương hai bó hoa:
"Con tặng cho các anh chị nhé"
Ôn Dương cầm hai bó hoa Hà Nhiếp đưa mà gật gật đầu,cô cầm mấy bó hoa đưa cho đám Hàn Diệt Phong rồi hai gia đình cùng nhau chụp hình.Sau khi chụp xong,Ôn Dương thấy còn thừa hai bó hoa liền hỏi:
"Cha ơi,hai bó hoa này là,...
Ôn Tuyền nghe vậy xoa đầu cô rồi nói:
"Một bó là cho Lão Vương,một bó là cho Tuyết Nhi"
Nghe vậy không khí vui vẻ chợt lắng đọng xuống,Ôn Dương trong đôi mắt có chút buồn bã nghĩ "Cũng đúng nếu chị ấy còn sống thì có lẽ cũng đã được tham gia lễ tốt nghiệp".
Hạ Kiêu thấy bọn họ không vui thì liền nói:
"Chúng ta đem bó hoa còn lại đến chỗ Lão Vương đi dù sao thời gian qua bọn con cũng phá thầy ấy rất nhiều, nên có quà tặng"
Sau đó bữa tiệc liên hoan tối được diễn ra,các phụ huynh được ngồi cùng Hiệu Trưởng ở phòng ăn khác còn các học sinh thì ngồi sảnh dưới canteen,tiệc tối vừa bắt đầu thì đã thấy có nhiều tiết mục văn nghệ được diễn ra đương nhiên sẽ không thiếu ca sĩ Cố Thanh.Khi cả bọn đang nghe Cố Thanh hát thì,Ôn Dương ngồi bên cạnh thấy Hoàng Băng được Vô Tan cậu bạn học cùng lớp với họ và là bạn cùng tổ gọi đi đâu đó,Hàn Tử Diên thấy vậy cũng chạy theo.
Ôn Dương không biết có chuyện gì vẫn ham vui mà kéo Hàn Diệt Phong đi theo bọn họ,Ôn Dương và Hàn Diệt Phong nấp sau góc tường phía xa cũng vô tình nhìn thấy Hàn Tử Diên đang gần chỗ của Vô Tan và Hoàng Băng.
Lúc này Ôn Dương và cả Hàn Diệt Phong nghe Vô Tan nói lớn :
"Hội Trưởng Tớ Thích Cậu"
Ôn Dương xuýt chút nữa ngã bật về phía trước cũng may có Hàn Diệt Phong ôm eo cô lại,Hàn Diệt Phong nữa con mắt nhìn Hàn Tử Diên đang đứng bên kia mà nói với Ôn Dương:
"Anh hai sẽ ổn chứ"
Ôn Dương nữa con mắt đáp:
"Chúng ta ở xa vậy còn nghe,không lý nào Tử Diên lại không nghe cả"
Hàn Diệt Phong và Ôn Dương nhìn nhau rồi lấy tay đỡ chán mà đồng thanh:
"Toan"
Lúc này Hoàng Băng đã ghé sát lại Vô Tan mà nói nhỏ gì đó rồi vòng tay ôm lấy Vô Tan,lúc này gương mặt Hàn Tử Diên tối đen mà nhìn Hoàng Băng đang ôm Vô Tan.Hàn Tử Diên quay lưng bỏ đi,trên bầu trời đêm lúc này cũng dần xám xịt lại,Hoàng Băng buông Vô Tan ra nói:
"Xin lỗi cậu nhé,Vô Tan"
Vô Tan vẽ mặt thất vọng buồn bã đáp:
Không sao"
Hàn Diệt Phong và Ôn Dương ở xa lúc này có cùng suy nghĩ "Tử Diên,hình như hiểu lầm rồi".
Hoàng Băng nhanh chóng rời đi,bầu trời lúc này một cơn mưa tầm tã đổ xuống mọi người cũng lần lượt che ô ra về,Hoàng Băng không thấy Hàn Tử Diên lo lắng cầm ô chạy đi tìm,khi ra đến sân thể dục thấy Hàn Tử Diên ngồi ở trên ghế gỗ dài mà dầm mưa,Hoàng Băng từ xa lên tiếng:
"Tử Diên,mưa rồi cậu,.."
Cô chưa nói hết thì Hàn Tử Diên đã đứng lên muốn rời đi,con mưa như xối nước mà trút xuống,Hoàng Băng vội gọi theo:
"Tử Diên, cậu làm sao vậy"
Hoàng Băng chạy theo khi sắp đến gần thì Hàn Tử Diên lên tiếng:
"Đừng lại gần mình"
Giọng nói của Hàn Tử Diên có chút mất mác xen lẫn sự tức giận,Hoàng Băng nghe được rõ những tâm trạng trong đó cô nói:
"Quay về trước nhé,trời đang mưa to cậu dầm mưa sẽ bệnh đó"
Hàn Tử Diên tức giận quát lớn:
"MÌNH ĐÃ NÓI LÀ MẶC KỆ MÌNH ĐI?!"
Hoàng Băng giật mình vì đây là lần đầu tiên Hàn Tử Diên lớn tiếng tức giận như vậy,cô nhìn bóng lưng của anh mà nói:
"Tử Diên,mình đã làm gì sai sao,cậu nói đi nhé,mình sẽ sữa"
Hàn Tử Diên cố gắng kiềm nén nước mắt hai quyền tay nắm chặt giọng hạ xuống nói:
"Băng Băng lần đầu mình gặp cậu mình đã thích cậu rồi,cậu tuy nhìn nhỏ con nhưng mạnh mẽ,đôi lúc còn ương bướng mình đã phải rất khó khăn,để có thể che giấu tốt cảm xúc trước mặt cậu,..."
Hoàng Băng mở to mắt kinh ngạc nhìn bóng lưng anh,Hàn Tử Diên trong tim nhói lên từng cơn nói:
Nhưng mà,nhưng mà trước mặt người con gái mình yêu thì có thể giấu được bao nhiêu chứ,Băng Băng mình thích cậu,...
Hoàng Băng im lặng tay siết chặt cán ô trong tay,lúc này Hàn Tử Diên lại nghe tiếng bước chân liên tục phát ra anh nghĩ cô đã rời đi thì một sức nặng từ đâu bổ nhào lên lưng anh,Hàn Tử Diên theo thói quen lập tức đưa tay ra sau đỡ tránh để Hoàng Băng bị ngã xuống,Hàn Tử Diên lên tiếng ánh mắt có chút lo lắng nói:
"Đồ ngốc này,cậu lao lên như vậy lỡ mình không đỡ được cậu bị ngã thì phải làm sao hả?!"
Hoàng Băng gương mặt xinh đẹp thoáng có chút đỏ,tay ôm lấy cổ của Hàn Tử Diên mà nhỏ giọng nói:
"Cậu sẽ đở được mà bởi vì lần nào mình từ trên cao ngã xuống cậu đều đỡ được mà"
Hàn Tử Diên em lặng tay đang đỡ ở đùi cô khẽ siết chặt,Hoàng Băng ngại ngùng hai má đỏ ửng nói:
"Tử Diên lúc nãy cậu nói gì có thể nói lại không "
Hàn Tử Diên im lặng một lúc lâu cuối cùng nhịn xuống cơn đau nhói ở ngực mà nói:
"Mình nói cậu là cô gái mình yêu"
Hoàng Băng siết chặt Hàn Tử Diên hơn mà nói:
"Đồ ngốc Tử Diên, mình đợi câu này của cậu lâu lắm rồi,tại sao bây giờ mới nói"
Hàn Tử Diên kinh ngạc con ngươi mắt không thể tin được quay đầu nhìn Hoàng Băng,Hoàng Băng nhịn xuống sự ngượng ngùng đặt lên môi của Hàn Tử Diên một nụ hôn nhẹ rồi nhanh chóng rời ra.Hàn Tử Diên cứng đờ người đứng chết trân một chỗ,Hoàng Băng ngại ngùng vùi sâu vào cổ của Hàn Tử Diên mà nói:
"Đứng dưới mưa cậu không thấy lạnh sao,mình lạnh lắm rồi đấy"
/252
|