Sau cuộc chiến ở Kim Tự Tháp đen khi thấy mọi chuyện đã kết thúc, Húc Minh Yên đã ở lại giúp đỡ Hoài Nam Vĩnh Xuyên và Ôn Tuyền xử lý những việc còn lại.Toàn bộ số Thủy Ngân Đỏ bị tiêu hủy số lượng vũ khí được quy vào phục vụ cho Quân Đội.Các nhà đầu tư của Tu La Bang và Trung Gian đã chọn Tống Diễn Ca làm thống lĩnh mới.
Húc Minh Yên thấy mọi chuyện đều đã quay lại quỹ đạo bình thường khi Tổng An Ca đã phải ngồi tù chung thân,còn đối với Tống Diễn Ca chỉ bị phạt hành chính thứ nhất là do có văn bản cáo trạng làm giả của Tống An Ca đã được gửi cho Hoài Nam Vĩnh Xuyên từ trước,thứ hai là nhóm của Ôn Dương đã giữ lời hứa nhờ sự giúp đỡ của Hàn Thị và Hoàng Thị nên Tống Diễn Ca chỉ bị phạt hành chính và sẽ bị tạm giam sáu tháng.
Kết thúc thời hạn sáu tháng,Húc Minh Yên đứng bên ngoài lưng tựa vào xe,trời đã ngã tối những đoạn đường bên ngoài đều bắt đầu sáng đèn.Em đứng dựa lưng vào xe tay khoanh trước ngực,mắt nhìn vào đồn cảnh sát,đôi mắt màu xanh lá chứa đầy sự mệt mỏi khẽ nhắm lại,mái tóc màu biển dài ngang vai khẽ động theo làn gió.Từ trong đồn cảnh sát bước ra là một thân ảnh cao lớn quen thuộc,gã có mái tóc và đôi mắt màu đen gương mặt cau có khó ở quen thuộc,người bận bộ đồ đen bó sát khoác bên ngoài là áo khoác màu đen dài đến đầu gối,khiến gã trông có chút đáng sợ.
Gã đưa mắt nhìn về phía em,chân gã nhanh chóng tiến về phía em,Húc Minh Yên nghe thấy tiến bước chân liền ngẩn đầu lên thì đã thấy gã đứng trước mắt mình,gã cao hơn em rất nhiều em chỉ mới đứng đến ngực gã mà thôi.Em nở nụ cười nói:
Mừng anh ra ngoài Diễn Ca
Tống Diễn Ca cau mày gã nhìn gương mặt xinh đẹp đang nở nụ cười của em mà không thể không đau lòng,quần thăm ở mắt em hiện rõ một nụ cười không giấu được sự mệt mỏi,em đã ốm đi rất nhiều.Gã nhìn em chỉ bận một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng,quần tây màu xanh dài nên gã có thể nhìn rõ em đã ốm đi rất nhiều và gã cũng biết là em vừa làm xong công việc đã lập tức chạy đến đây.
Húc Minh Yen nhìn gã cũng biết gã đang nghĩ gì,em cười thật tươi nói:
"Xin lỗi anh nhé,công việc ở Dao Bang,Tu La Bang và Trung Gian thật sự nhiều quá,..."
Em chưa nói hết câu thì đã có một cổ ấm áp bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của em,Húc Minh Yên có chút kinh ngạc nhìn gã đang ôm mình lúc này Tống Diễn Ca mới lên tiếng:
"Yên Yên,em ốm đi rồi"
Húc Minh Yên lắc đầu nói:
"Không sao"
Tống Diễn Ca từ từ buông em ra rồi nói:
"Về nhà thôi,anh,...Đưa em về nhà"
Húc Minh Yên có chút khựng người cậu cười ngã ngã ngớn nói:
"Nhà đó là của anh không phải của em"
Tống Diễn Ca khi nghe em nói,gã im lặng nhìn em một lúc lâu sau đó gã tiến tới hôn nhẹ lên đỉnh đầu của em rồi đáp:
"Từ nay sẽ là của em,tất cả đều là của em,thời gian qua khiến em chịu khổ rồi,từ nay anh sẽ bù đắp cho em"
Húc Minh Yên cụp đuôi mắt không đáp,rồi cả hai cùng lên xe quay về căn biệt thự rộng lớn kia,Tống Diễn Ca lên tiếng:
"Đến rồi,..."
Gã quay sang nhìn em thì thấy em đã ngủ từ lúc nào có lẽ sáu tháng qua một mình em đã thay gã làm hết toàn bộ những công việc mệt mỏi kia,một mình em đã phải vùi đầu vào đống giấy tờ để xử lý hết thảy những rắc rối,có lẽ em đã mệt lắm rồi.
Tống Diễn Ca nhẹ nhàng bế em ra khỏi xe sau đó đi vào nhà,căn nhà từ sau khi em rời đi đã trở nên ảm đạm và lạnh lẽo.Khi gã bước vào nhà những người hầu trong nhà thấy người đang ngủ say trên tay gã,cũng không ai dám lên tiếng.
Quản gia trong lòng có chút vui mừng nghĩ "Cậu Minh Yên,cuối cùng cũng về rồi,thiếu cậu ấy căn nhà này lúc nào cũng im lặng giống như nhà hoang ai cũng khó chịu,cậu áy về là tốt rồi".
Tống Diễn Ca đưa em lên phòng gã,căn phòng lớn nhất trong nhà em vẫn ngủ say mặc người bế đi,khi gã đặc em xuống giường thì gã mới nhìn thấy,em không những ốm đi mà em còn nhợt nhạt hơn so với trước đây.
Tống Diễn Ca nhìn tờ giấy vẫn luôn được hắn đặt trên đầu giường là tờ giấy chuẩn đoán Ung Thư Tụy của em,thời gian của em chỉ còn lại một tháng nữa mà thôi.Tống Diễn Ca nhìn tờ giấy rồi nhìn em mà nghĩ "Yên Yên,xin lỗi em,tôi không tốt,em phải mau khỏe lại tôi sẽ cưới em,sẽ bù đắp tất cả cho em,cho nên đừng bỏ tôi lại nữa,một lần đã quá đủ rồi".
Gã đặt xuống mỗi em một nụ hôn,rồi lấy điện thoại ra gọi vào một số máy,Tống Diễn Ca vừa gọi thì không lâu sao đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói của Hoài Nam Vĩnh Xuyên:
"Ra ngoài rồi à,chúc mừng cậu"
Tống Diễn Ca lên tiếng:
"Em trai cậu bao giờ sẽ có thời gian rãnh"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nghe vậy có chút nghi hoặc đáp:
"Âm Âm sao,em ấy là bác sĩ tư nên đa phần thời gian đều rất rãnh,cậu hỏi làm gì "
Tống Diễn Ca hạ giọng nói:
"Tôi muốn gặp em trai cậu vào ngày mai,tôi muốn nhờ cậu ấy xem bệnh của Yên Yên
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nghe vậy thì gật gật đầu đáp:
" Được,sau khi Âm Âm thức dậy tôi sẽ nói với em ấy,9 giờ sáng ngày kia các cậu đến Tư Gia Hoài Nam "
Tống Diễn Ca đáp:
Được
Điện thoại vừa tắt thì Tống Diễn Ca đã thấy em mở mắt, Tống Diễn Ca nhìn em mà dịu dàng nói:
"Làm sao vậy,làm ồn em ngủ rồi sao"
Húc Minh Yên nhìn gã một lúc lâu,không biết cậu đang nghĩ gì trong mắt là những cảm xúc rối ren,em quay lưng về phía gã đưa mắt nhìn trăng treo ngoài cửa sổ nói:
"Diễn Ca,không cần cố gắng đâu,em vốn nên chết từ lâu rồi"
Tống Diễn Ca thất kinh hai mắt mở to nhìn Húc Minh Yên,gã định nói gì đó nhưng giọng nói chậm rãi của em lại vang lên:
"Em vốn không thuộc về thế giới này,sinh ra đã không biết bản thân là ai,em
đã rất nhiều lần tự hỏi nếu ba mẹ thật sự không thương em tại sao lại sinh em ra,hoặc lúc sinh ra đơn giản hãy bóp chết em thì em sẽ không phải khổ sở tìm cách để tồn tại đến bây giờ"
Gã đưa tay muốn lật người em lại nhưng em lại lên tiếng khiến hắn cứng người:
"Diễn Ca,từ khi anh cứu em thì em biết cả đời này phải bảo vệ anh,em cố gắng tồn tại là vì anh,nhưng dần rồi thì em mới biết bản thân không là gì cho dù em có cố gắng anh vẫn luôn như vậy,chưa từng hiểu em,.."
"Em nghĩ rằng chỉ cần rời xa anh sống tốt thời gian còn lại,rồi bình yên chết mà không ai biết như vậy thì em sẽ không đau khổ nữa,..."
Tống Diễn Ca gục đầu xuống vai em mà khóc,trong căn phòng chỉ nghe được tiếng khóc đau thương của Tống Diễn Ca,gã nức nở ôm chặt lấy em nói:
"Xin em,hức,hãy tha thứ,cho anh,...Chỉ lần này mà thôi"
Húc Minh Yên im lặng không đáp em không hận gã em không nỡ hận gã nhưng em không thể cho gã cơ hội bởi vì thời gian của em không còn nhiều nữa,sẽ không một ai có thể chữa trị được em không muốn tạo ra vết thương lòng trong tim gã.Em không muốn gã đau lòng chỉ vì cái chết của em.
Húc Minh Yên nhẹ nhàng lên tiếng:
"Diễn Ca người em rất bẩn,đừng chạm vào"
Tống Diễn Ca nghiến răng tức giận lập tức lật người em lại gã đè lên người em,mạnh bạo hôn lên môi em,Húc Minh Yên lập tức muốn đẩy ra nhưng sức của em vốn yếu hơn sức của gã rất nhiều.Gã hôn em đến mức xuýt chút nữa em phải chết ngạt,khi gã buông em ra,em đã phải cố gắng hít lấy hít để không khí.
Tống Diễn Ca hôn nhẹ lên chóp mũi em nói:
"Yên Yên,cưới anh nhé,nếu đã là vì anh vậy thì đồng ý chữa trị và cưới anh nhé"
Húc Minh Yên hai gò má đỏ bừng nhìn gã,em là đang không tin vào những gì mà tai mình nghe được.Tống Diễn Ca biết em đang nghĩ gì,gã dụi dụi đầu vào má em mà lập lại lần nữa:
"Yên Yên,em đồng ý cưới anh nhé,cưới anh rồi thì em phải ở bên anh,nên em phải sống,...Được không Yên Yên "
Thấy Húc Minh Yên không đáp,Tống Diễn Ca mặt dày nói:
"Em không đáp nghĩa là đồng ý"
Húc Minh Yên nghe vậy liền nói lớn trong sự ngại ngùng:
"Em,em rõ ràng,...
Húc Minh Yên không kịp phản bác thì Tống Diễn Ca đã làm ra vẻ mặt vô cùng đáng yêu và uất ức gọi:
"Vợ ơi,.."
Húc Minh Yên nghe hắn gọi cả gương mặt đỏ như quả cà chua nhìn gã, Tống Diễn Ca giữ vẻ mặt đó nói tiếp:
"Em thật sự muốn bỏ anh lại một mình sao,vợ ơi em thật sự không thương anh nữa sao"
Húc Minh Yên lấy tay che bớt đi gương mặt đã đỏ còn hơn quả ớt của bản thân mà nghĩ "Diễn Ca,anh dùng mỹ nam kế chơi ăn gian quá!!".Nghĩ vậy nhưng Húc Minh Yên đã vô thức gật đầu đồng ý.
Ngày kia, Tống Diễn Ca đã đưa Húc Minh Yên đến tư gia Hoài Nam để gặp Hoài Nam Tư Âm và thật may mắt khi Hoài Nam Tư Âm.Họ vừa đến căn biệt thự thì đã có Quản Gia đứng trước cửa chờ họ,Tống Diễn Ca cẩn thận dìu Húc Minh Yên xuống xe,Quản Gia nhìn họ rồi nói:
"Tống Tổng,Đại thiếu gia đang chờ ngài bên trong"
Tống Diễn Ca và Húc Minh Yên theo quản gia vào bên trong thì đã thấy ở phòng khách rộng lớn có một chiếc bàn bằng thủy tinh hình chữ nhật được đặt giữa nhà.Hoài Nam Vĩnh Xuyên đang nhìn màn hình laptop thấy hai người họ đến thì đứng lên tiến đến nói:
"Đến rồi sao,ngồi đi Âm Âm sẽ xuống ngay thôi"
Hai người ngồi xuống đối diện Hoài Nam Vĩnh Xuyên, Quản Gia đem ra bốn tách trà nóng để cho họ,Hoài Nam Tư Âm từ trên lầu hai chậm rãi bước xuống cầu thanh,mái tóc dài màu cam được xõa ra,đôi mắt vẫn bị băng vải trắng che đi.
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhanh chóng đứng khỏi ghế đỡ Hoài Nam Tư Âm bước xuống kéo ghế cho cậu ngồi rồi mới ngồi xuống cạnh cậu,Tống Diễn Ca bình tĩnh mà nhìn Hoài Nam Tư Âm nhưng bên dưới bàn tay đã căng thẳng đến mức nắm chặt lấy bàn tay của Húc Minh Yên.
Hoài Nam Tư Âm nhẹ nhàng hướng hai người nói:
"Tư liệu về bệnh của Minh Yên tôi đã nghe qua rồi,lúc bệnh mới ở giai đoạn đầu tôi thật sự có thể điều trị nhưng vào giai đoạn này thì e,....
Tống Diễn Ca nghe đến đây trong lòng vừa hụt hẫng vừa hoảng loạn nắm chặt tay của Húc Minh Yên hơn,Húc Minh Yên biết gã đang hoảng loạn vì trong mắt gã thể hiện rất rõ,Húc Minh Yên lên tiếng:
"Ừm,tôi đã sớm biết rồi,...Sẽ không thể chữa trị được nữa"
Húc Minh Yên cười nhẹ nụ cười tuy rất đẹp nhưng lại khổ đến đau lòng,hốc mắt của Tống Diễn Ca dần đỏ lên mà nhìn chằm chằm Hoài Nam Tư Âm như cầu xin.
Hoài Nam Tư Âm thở dài mà lên tiếng:
Không phải tôi không có cách nhưng cách này rất nguy hiểm
Tống Diễn Ca vội vàng lên tiếng,giọng nói có chút run rẫy:
"Cách là cách gì,...
Hoài Nam Tư Âm im lặng trong giây lác rồi nói:
Nhưng tôi không đảm bảo ca phẫu thuật sẽ thành công bởi vì khả năng thành công chỉ có 20% mà thôi,tôi không thể đảm bảo"
Húc Minh Yên ngỡ ngàng nhìn Hoài Nam Tư Âm mà nghĩ "Bệnh của mình vậy mà còn cơ hội sao".
Hoài Nam Vĩnh Xuyên lấy ra một tờ giấy Cam Kết Phẩu Thuật đưa về phía bọn họ mà nói:
"Nếu muốn phẫu thuật thì hai hãy nghĩ kỹ rồi ký vào tờ giấy này đi"
Húc Minh Yên có chút chần chừ bởi vì nếu phẫu thuật thành công thì chính là chuyện tốt nhưng không thành công thì cậu sẽ chết trên bàn phẫu thuật không có cơ hội.Tống Diễn Ca cũng chần chừ đôi mắt nhìn Húc Minh Yên rồi lại nhìn tờ giấy cam kết phẫu thuật.
Húc Minh Yên suy nghĩ một lúc lâu rồi kiên định nhìn Hoài Nam Tư Âm nói:
"Tôi ký,dù sao cũng cùng một kết quả,nếu chết thì xem như giải thoát,còn nếu,...Thật sự có thể sống thì,...tôi sẽ cùng anh ấy sống thật tốt quãng đời còn lại"
Húc Minh Yên nói tay ở dưới bàn nhẹ nhàng lật lại nắm chặt lấy xem như an ủi gã,điều đó khiến Tống Diễn Ca nắm chặt hơn.Lúc này Hoài Nam Vĩnh Xuyên nữa con mắt nói:
"Tôi có chuyện muốn nói bản cam kết này không những phải có chữ ký của người phẫu thuật,tôi muốn có cả chữ ký của người thân để cam đoan"
Húc Minh Yên và Hoài Nam Tư Âm nghe xong bối rối nhìn Hoài NamVĩnhXuyên,Húc Minh Yên lên tiếng:
"Bản cam kết phẫu thuật không phải chỉ cần một người ký thôi sao"
Hoài Nam Tư Âm khó xử kéo góc áo của Hoài Nam Vĩnh Xuyên:
"Anh,anh hai à,..."
Tống Diễn Ca có chút cau có nhìn Hoài Nam Vĩnh Xuyên rồi lên tiếng:
"Ý gì"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nheo mắt giọng nói nghiêm lại:
"Đừng trách tôi làm khó hai người,ca phẫu thuật này khả năng thành công chưa đến 50%,Âm Âm là bác sĩ giỏi nhất Quốc Tế các ca phẫu thuật trước đây em ấy rất tự tin nhưng chỉ riêng ca phẫu thuật này em ấy đã không dám khẳng định bản thân sẽ thành công,nếu ca phẫu thuật này thật sự thất bại,..."
"Thứ nhất Âm Âm sẽ mất đi khả năng tự tin,thứ hai tôi không muốn những tên paparazi kia sẽ đăng những thông tin không hay họ về em ấy,cho nên tôi muốn cậu ấy và người thân của cậu ấy ký vào bản cam kết này"
Hoài Nam Tư Âm bất ngờ nhìn Hoài Nam Vĩnh Xuyên vì từ trước đến giờ cậu chưa từng được người khác nghĩ cho như vậy, Hoài Nam Vĩnh Xuyên mắt nhìn Tống Diễn Ca nhưng tay đưa qua xoa nhẹ đầu của Hoài Nam Tư Âm.
Tống Diễn Ca thở ra một hơi :
"Tôi ký"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nghi hoặc:
"Tôi nói là người thân,...
Chưa để Hoài Nam Vĩnh Xuyên nói hết thì Tống Diễn Ca đã lấy trong người ra một cuốn sổ màu đỏ đưa cho Hoài Nam Vĩnh Xuyên rồi nói:
"Nếu là người thân thì,chồng cũng được tính đúng không"
Khóe mắt của Hoài Nam Vĩnh Xuyên giật giật nhìn cuốn sổ đăng ký kết hôn,Húc Minh Yên thì họ khan vài tiếng ngại ngùng quay mặt sang nơi khác,Hoài Nam Tư Âm thì cười nhẹ nói:
"Vậy thì tốt rồi,chúc mừng hai người"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên trả lại cuốn sổ cho Tống Diễn Ca rồi nói:
"Vậy thì ký đi"
Húc Minh Yên cầm lấy tờ giấy cam kết phẫu thuật tay nhận lấy cây bút từ Hoài Nam Vĩnh Xuyên mà thở dài nghĩ " Không sao đâu,mọi chuyện sẽ tốt thôi,không thử làm sao biết được chứ".Sau khi Húc Minh Yên ký tên mình thì tới Tống Diễn Ca,Tống Diễn Ca tay cầm cây bút mắt nhìn tờ giấy mà trong lòng đầy sự đắn đo gã đưa mắt nhìn Hoài Nam Tư Âm mà nói trong giọng nghe rõ sự run rẩy:
"Bác sĩ Hoài Nam có thể hứa với tôi,nhất định phải cứu được em ấy không "
Hoài Nam Tư Âm im lặng hướng về phía của Tống Diễn Ca phải một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng:
"Tôi sẽ cố gắng hết sức"
Lời nói như một lời khẳng định cũng như là lời hứa,tay của Tống Diễn Ca run rẩy ký vào tờ giấy cam kết phẫu thuật, Hoài Nam Tư Âm nhìn hai người nói:
"Ca phẫu thuật sẽ bắt đầu vào cuối tuần,hai người hãy chuẩn bị tinh thần trước đi nhé"
Sau khi cả hai người quay về,trong một tuần đó Tống Diễn Ca đã dành toàn bộ thời gian bên cạnh của Húc Minh Yên,gã dẫn em đi du lịch đi khắp nơi những nơi mà em muốn đi gã đều dẫn em đi.Họ đi gần như mỗi ngày một nơi,Húc Minh Yên trong vòng một tuần đó rất rạng rỡ em cố gắng để lại thật nhiều kỹ niệm đẹp cho gã gã thì chụp thật nhiều hình của em rồi sẽ đóng khung gửi về biệt thự để trong kho để tới khi quay về gã có thể tự tay treo lên.
Đêm trước ngày phẫu thuật,hai người trở về nước em ngồi trên xe vui vẻ uống ly cà phê loại em yêu thích gã nhìn em rồi nói:
"Em còn muốn đi đâu nữa không,sau khi phẫu thuật thành công anh sẽ đưa em đi"
Xe của hai người chạy vào bãi đổ xe của bệnh viện trung tâm thành phố,em nhìn gã mà vui vẻ nói:
"Em còn muốn đến nhiều nơi cùng anh lắm,à nếu như có thể em muốn đến những nơi mà anh đã từng đi"
Gã nghe em nói thì mắt chỉ nhìn phía trước chứ không dám nhìn em,gã sợ khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó gã lại hèn nhát muốn từ chối ca phẫu thuật này vì em còn tận hai tháng để ở bên cạnh gã nhưng mà nếu ngày hôm nay thất bại thì hai tháng đó cũng không còn.
Tống Diễn Ca mắt nhìn phía trước mà nói:
" Được,vậy thì,...Ca phẫu thuật của em phải thành công em đi đâu anh sẽ theo đó,em muốn đi đâu cũng được,em phải sống,em đã hứa với anh rồi,...
Giọng của Húc Minh Yên vang lên:
"Được,...
Tống Diễn Ca nói tiếp:
"Em thích ăn hải sản,anh biết rất nhiều nơi có những món hải sản ngon,sau khi ca phẫu thuật kết thúc đợi em khỏe lại chúng ta sẽ kết hôn có được không,...
Lần này gã đợi một lúc lâu cũng không thấy em trả lời như cảm nhận được điều gì đó gã quay đầu nhìn về phía em,thì đã nhìn thấy cảnh tượng mà hắn không bao giờ muốn nhìn thấy nhất,hai tay em buông thống ly cà phê cứ thế đổ ra,mắt em nhắm nghiền,máu từ mũi và miệng đã chảy ra từ bao giờ trên mỗi em đã không còn nụ cười nữa thay vào đó là sự im lặng.
Tống Diễn Ca sợ hãi nhanh chóng bế em xuống khỏi xe khi vừa chạy vào bên trong sảnh bệnh viện đã thấy Hoài Nam Tư Âm lẫn Hoài Nam Vĩnh Xuyên đã đứng cho san.Em được đưa vào phòng phẫu ca phẫu thuật bắt đầu ngay lúc đó.
Gã ngồi trước phòng phẫu thuật mà nước mắt không ngừng rơi,gã ôm mặt khóc như một đứa trẻ.Hoài Nam Vĩnh Xuyên lúc này mới lên tiếng,giọng nói có chút bất đắc dĩ:
"Trong một tuần qua vì lo lắng nên Âm Âm luôn muốn biết tình trạng của cậu ấy,cũng may cậu ấy rất thành thậy nói rằng, cơ thể bản thân trong một tuần qua không được khỏe,máu mũi không ngừng chảy,còn có hiện tượng thổ huyết,Âm Âm đề phòng chuyện không may nên từ hai ngày trước đã túc trực ở bệnh viện,mới kịp thời cứu vãn,...
Gã nghe xong mới nhận ra rằng một tuần qua em đã che dấu rất tốt căn bệnh chuyển biến nặng hơn bao giờ hết nhưng em vì muốn gã vui mà đã cố gượng cho đến tận lúc trở về nước,em thật ngốc!
Tống Diễn Ca che mặt mà nức nở giọng hắn khàn đi mà nói lên lời cầu xin:
"Làm ơn,hức,nếu ông trời thật sự linh Thiên,hức làm ơn đừng mang em ấy đi,tôi xin ông,...hức nếu ông thật sự tồn tại xin hãy thực hiện mong muốn này của tôi,làm ơn,hức xin ông đừng mang em ấy khỏi tôi,...hức"
Gã cả đời không tin thần phật nhưng lần này gã thật sự mong rằng họ hãy hiển linh cứu lấy em!Cứu lấy người mà gã thương!Đời này gã hy sinh bao nhiêu gã cũng sẽ đồng ý!Gã chỉ xin họ thật sự hiển linh một lần!
Phòng phẫu thuật kéo dài suốt một ngày hai đêm,Tống Diễn Ca đã đợi suốt một ngày hai đêm trước phòng phẫu thuật. Vào 2 giờ sáng của ngày thứ ba thì đèn ở phòng phẫu thuật đã tắt,người bên trong được đẩy ra Hoài Nam Tư Âm bước ra với sự mệt mỏi.Húc Minh Yên nằm trên giường bệnh truyền nước,Tống Diễn Ca đã hoảng loạn chạy đến bên cạnh chiếc giường mà em nằm,gương mặt em trắng bệch khiến gã sợ hãi vô cùng.
Lúc này Húc Minh Yên mới lên tiếng :
"Ca phẫu thuật,đã hoàn thành,...
Hoài Nam Vĩnh Xuyên hoảng hốt đưa tay đỡ lấy Hoài Nam Tư Âm đang ngã xuống,cậu ngất đi vì ca phẫu thuật thuật thật sự rất căng thẳng vì Húc Minh Yên rất nhiều lần trong lúc phẫu thuật tim đã ngừng đập,ca phẫu thuật này dường như rút cạn sức lực của cậu.
Tống Diễn Ca khi biết ca phẫu thuật thành công vui mừng hạnh đến vừa cười vừa khóc,các bác sĩ và y tá phụ trách ca phẫu thuật này đứng bên cạnh tuy mệt mỏi nhưng lại vui mừng vô cùng.
Húc Minh Yên thấy mọi chuyện đều đã quay lại quỹ đạo bình thường khi Tổng An Ca đã phải ngồi tù chung thân,còn đối với Tống Diễn Ca chỉ bị phạt hành chính thứ nhất là do có văn bản cáo trạng làm giả của Tống An Ca đã được gửi cho Hoài Nam Vĩnh Xuyên từ trước,thứ hai là nhóm của Ôn Dương đã giữ lời hứa nhờ sự giúp đỡ của Hàn Thị và Hoàng Thị nên Tống Diễn Ca chỉ bị phạt hành chính và sẽ bị tạm giam sáu tháng.
Kết thúc thời hạn sáu tháng,Húc Minh Yên đứng bên ngoài lưng tựa vào xe,trời đã ngã tối những đoạn đường bên ngoài đều bắt đầu sáng đèn.Em đứng dựa lưng vào xe tay khoanh trước ngực,mắt nhìn vào đồn cảnh sát,đôi mắt màu xanh lá chứa đầy sự mệt mỏi khẽ nhắm lại,mái tóc màu biển dài ngang vai khẽ động theo làn gió.Từ trong đồn cảnh sát bước ra là một thân ảnh cao lớn quen thuộc,gã có mái tóc và đôi mắt màu đen gương mặt cau có khó ở quen thuộc,người bận bộ đồ đen bó sát khoác bên ngoài là áo khoác màu đen dài đến đầu gối,khiến gã trông có chút đáng sợ.
Gã đưa mắt nhìn về phía em,chân gã nhanh chóng tiến về phía em,Húc Minh Yên nghe thấy tiến bước chân liền ngẩn đầu lên thì đã thấy gã đứng trước mắt mình,gã cao hơn em rất nhiều em chỉ mới đứng đến ngực gã mà thôi.Em nở nụ cười nói:
Mừng anh ra ngoài Diễn Ca
Tống Diễn Ca cau mày gã nhìn gương mặt xinh đẹp đang nở nụ cười của em mà không thể không đau lòng,quần thăm ở mắt em hiện rõ một nụ cười không giấu được sự mệt mỏi,em đã ốm đi rất nhiều.Gã nhìn em chỉ bận một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng,quần tây màu xanh dài nên gã có thể nhìn rõ em đã ốm đi rất nhiều và gã cũng biết là em vừa làm xong công việc đã lập tức chạy đến đây.
Húc Minh Yen nhìn gã cũng biết gã đang nghĩ gì,em cười thật tươi nói:
"Xin lỗi anh nhé,công việc ở Dao Bang,Tu La Bang và Trung Gian thật sự nhiều quá,..."
Em chưa nói hết câu thì đã có một cổ ấm áp bao trọn lấy cơ thể nhỏ bé của em,Húc Minh Yên có chút kinh ngạc nhìn gã đang ôm mình lúc này Tống Diễn Ca mới lên tiếng:
"Yên Yên,em ốm đi rồi"
Húc Minh Yên lắc đầu nói:
"Không sao"
Tống Diễn Ca từ từ buông em ra rồi nói:
"Về nhà thôi,anh,...Đưa em về nhà"
Húc Minh Yên có chút khựng người cậu cười ngã ngã ngớn nói:
"Nhà đó là của anh không phải của em"
Tống Diễn Ca khi nghe em nói,gã im lặng nhìn em một lúc lâu sau đó gã tiến tới hôn nhẹ lên đỉnh đầu của em rồi đáp:
"Từ nay sẽ là của em,tất cả đều là của em,thời gian qua khiến em chịu khổ rồi,từ nay anh sẽ bù đắp cho em"
Húc Minh Yên cụp đuôi mắt không đáp,rồi cả hai cùng lên xe quay về căn biệt thự rộng lớn kia,Tống Diễn Ca lên tiếng:
"Đến rồi,..."
Gã quay sang nhìn em thì thấy em đã ngủ từ lúc nào có lẽ sáu tháng qua một mình em đã thay gã làm hết toàn bộ những công việc mệt mỏi kia,một mình em đã phải vùi đầu vào đống giấy tờ để xử lý hết thảy những rắc rối,có lẽ em đã mệt lắm rồi.
Tống Diễn Ca nhẹ nhàng bế em ra khỏi xe sau đó đi vào nhà,căn nhà từ sau khi em rời đi đã trở nên ảm đạm và lạnh lẽo.Khi gã bước vào nhà những người hầu trong nhà thấy người đang ngủ say trên tay gã,cũng không ai dám lên tiếng.
Quản gia trong lòng có chút vui mừng nghĩ "Cậu Minh Yên,cuối cùng cũng về rồi,thiếu cậu ấy căn nhà này lúc nào cũng im lặng giống như nhà hoang ai cũng khó chịu,cậu áy về là tốt rồi".
Tống Diễn Ca đưa em lên phòng gã,căn phòng lớn nhất trong nhà em vẫn ngủ say mặc người bế đi,khi gã đặc em xuống giường thì gã mới nhìn thấy,em không những ốm đi mà em còn nhợt nhạt hơn so với trước đây.
Tống Diễn Ca nhìn tờ giấy vẫn luôn được hắn đặt trên đầu giường là tờ giấy chuẩn đoán Ung Thư Tụy của em,thời gian của em chỉ còn lại một tháng nữa mà thôi.Tống Diễn Ca nhìn tờ giấy rồi nhìn em mà nghĩ "Yên Yên,xin lỗi em,tôi không tốt,em phải mau khỏe lại tôi sẽ cưới em,sẽ bù đắp tất cả cho em,cho nên đừng bỏ tôi lại nữa,một lần đã quá đủ rồi".
Gã đặt xuống mỗi em một nụ hôn,rồi lấy điện thoại ra gọi vào một số máy,Tống Diễn Ca vừa gọi thì không lâu sao đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói của Hoài Nam Vĩnh Xuyên:
"Ra ngoài rồi à,chúc mừng cậu"
Tống Diễn Ca lên tiếng:
"Em trai cậu bao giờ sẽ có thời gian rãnh"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nghe vậy có chút nghi hoặc đáp:
"Âm Âm sao,em ấy là bác sĩ tư nên đa phần thời gian đều rất rãnh,cậu hỏi làm gì "
Tống Diễn Ca hạ giọng nói:
"Tôi muốn gặp em trai cậu vào ngày mai,tôi muốn nhờ cậu ấy xem bệnh của Yên Yên
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nghe vậy thì gật gật đầu đáp:
" Được,sau khi Âm Âm thức dậy tôi sẽ nói với em ấy,9 giờ sáng ngày kia các cậu đến Tư Gia Hoài Nam "
Tống Diễn Ca đáp:
Được
Điện thoại vừa tắt thì Tống Diễn Ca đã thấy em mở mắt, Tống Diễn Ca nhìn em mà dịu dàng nói:
"Làm sao vậy,làm ồn em ngủ rồi sao"
Húc Minh Yên nhìn gã một lúc lâu,không biết cậu đang nghĩ gì trong mắt là những cảm xúc rối ren,em quay lưng về phía gã đưa mắt nhìn trăng treo ngoài cửa sổ nói:
"Diễn Ca,không cần cố gắng đâu,em vốn nên chết từ lâu rồi"
Tống Diễn Ca thất kinh hai mắt mở to nhìn Húc Minh Yên,gã định nói gì đó nhưng giọng nói chậm rãi của em lại vang lên:
"Em vốn không thuộc về thế giới này,sinh ra đã không biết bản thân là ai,em
đã rất nhiều lần tự hỏi nếu ba mẹ thật sự không thương em tại sao lại sinh em ra,hoặc lúc sinh ra đơn giản hãy bóp chết em thì em sẽ không phải khổ sở tìm cách để tồn tại đến bây giờ"
Gã đưa tay muốn lật người em lại nhưng em lại lên tiếng khiến hắn cứng người:
"Diễn Ca,từ khi anh cứu em thì em biết cả đời này phải bảo vệ anh,em cố gắng tồn tại là vì anh,nhưng dần rồi thì em mới biết bản thân không là gì cho dù em có cố gắng anh vẫn luôn như vậy,chưa từng hiểu em,.."
"Em nghĩ rằng chỉ cần rời xa anh sống tốt thời gian còn lại,rồi bình yên chết mà không ai biết như vậy thì em sẽ không đau khổ nữa,..."
Tống Diễn Ca gục đầu xuống vai em mà khóc,trong căn phòng chỉ nghe được tiếng khóc đau thương của Tống Diễn Ca,gã nức nở ôm chặt lấy em nói:
"Xin em,hức,hãy tha thứ,cho anh,...Chỉ lần này mà thôi"
Húc Minh Yên im lặng không đáp em không hận gã em không nỡ hận gã nhưng em không thể cho gã cơ hội bởi vì thời gian của em không còn nhiều nữa,sẽ không một ai có thể chữa trị được em không muốn tạo ra vết thương lòng trong tim gã.Em không muốn gã đau lòng chỉ vì cái chết của em.
Húc Minh Yên nhẹ nhàng lên tiếng:
"Diễn Ca người em rất bẩn,đừng chạm vào"
Tống Diễn Ca nghiến răng tức giận lập tức lật người em lại gã đè lên người em,mạnh bạo hôn lên môi em,Húc Minh Yên lập tức muốn đẩy ra nhưng sức của em vốn yếu hơn sức của gã rất nhiều.Gã hôn em đến mức xuýt chút nữa em phải chết ngạt,khi gã buông em ra,em đã phải cố gắng hít lấy hít để không khí.
Tống Diễn Ca hôn nhẹ lên chóp mũi em nói:
"Yên Yên,cưới anh nhé,nếu đã là vì anh vậy thì đồng ý chữa trị và cưới anh nhé"
Húc Minh Yên hai gò má đỏ bừng nhìn gã,em là đang không tin vào những gì mà tai mình nghe được.Tống Diễn Ca biết em đang nghĩ gì,gã dụi dụi đầu vào má em mà lập lại lần nữa:
"Yên Yên,em đồng ý cưới anh nhé,cưới anh rồi thì em phải ở bên anh,nên em phải sống,...Được không Yên Yên "
Thấy Húc Minh Yên không đáp,Tống Diễn Ca mặt dày nói:
"Em không đáp nghĩa là đồng ý"
Húc Minh Yên nghe vậy liền nói lớn trong sự ngại ngùng:
"Em,em rõ ràng,...
Húc Minh Yên không kịp phản bác thì Tống Diễn Ca đã làm ra vẻ mặt vô cùng đáng yêu và uất ức gọi:
"Vợ ơi,.."
Húc Minh Yên nghe hắn gọi cả gương mặt đỏ như quả cà chua nhìn gã, Tống Diễn Ca giữ vẻ mặt đó nói tiếp:
"Em thật sự muốn bỏ anh lại một mình sao,vợ ơi em thật sự không thương anh nữa sao"
Húc Minh Yên lấy tay che bớt đi gương mặt đã đỏ còn hơn quả ớt của bản thân mà nghĩ "Diễn Ca,anh dùng mỹ nam kế chơi ăn gian quá!!".Nghĩ vậy nhưng Húc Minh Yên đã vô thức gật đầu đồng ý.
Ngày kia, Tống Diễn Ca đã đưa Húc Minh Yên đến tư gia Hoài Nam để gặp Hoài Nam Tư Âm và thật may mắt khi Hoài Nam Tư Âm.Họ vừa đến căn biệt thự thì đã có Quản Gia đứng trước cửa chờ họ,Tống Diễn Ca cẩn thận dìu Húc Minh Yên xuống xe,Quản Gia nhìn họ rồi nói:
"Tống Tổng,Đại thiếu gia đang chờ ngài bên trong"
Tống Diễn Ca và Húc Minh Yên theo quản gia vào bên trong thì đã thấy ở phòng khách rộng lớn có một chiếc bàn bằng thủy tinh hình chữ nhật được đặt giữa nhà.Hoài Nam Vĩnh Xuyên đang nhìn màn hình laptop thấy hai người họ đến thì đứng lên tiến đến nói:
"Đến rồi sao,ngồi đi Âm Âm sẽ xuống ngay thôi"
Hai người ngồi xuống đối diện Hoài Nam Vĩnh Xuyên, Quản Gia đem ra bốn tách trà nóng để cho họ,Hoài Nam Tư Âm từ trên lầu hai chậm rãi bước xuống cầu thanh,mái tóc dài màu cam được xõa ra,đôi mắt vẫn bị băng vải trắng che đi.
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nhanh chóng đứng khỏi ghế đỡ Hoài Nam Tư Âm bước xuống kéo ghế cho cậu ngồi rồi mới ngồi xuống cạnh cậu,Tống Diễn Ca bình tĩnh mà nhìn Hoài Nam Tư Âm nhưng bên dưới bàn tay đã căng thẳng đến mức nắm chặt lấy bàn tay của Húc Minh Yên.
Hoài Nam Tư Âm nhẹ nhàng hướng hai người nói:
"Tư liệu về bệnh của Minh Yên tôi đã nghe qua rồi,lúc bệnh mới ở giai đoạn đầu tôi thật sự có thể điều trị nhưng vào giai đoạn này thì e,....
Tống Diễn Ca nghe đến đây trong lòng vừa hụt hẫng vừa hoảng loạn nắm chặt tay của Húc Minh Yên hơn,Húc Minh Yên biết gã đang hoảng loạn vì trong mắt gã thể hiện rất rõ,Húc Minh Yên lên tiếng:
"Ừm,tôi đã sớm biết rồi,...Sẽ không thể chữa trị được nữa"
Húc Minh Yên cười nhẹ nụ cười tuy rất đẹp nhưng lại khổ đến đau lòng,hốc mắt của Tống Diễn Ca dần đỏ lên mà nhìn chằm chằm Hoài Nam Tư Âm như cầu xin.
Hoài Nam Tư Âm thở dài mà lên tiếng:
Không phải tôi không có cách nhưng cách này rất nguy hiểm
Tống Diễn Ca vội vàng lên tiếng,giọng nói có chút run rẫy:
"Cách là cách gì,...
Hoài Nam Tư Âm im lặng trong giây lác rồi nói:
Nhưng tôi không đảm bảo ca phẫu thuật sẽ thành công bởi vì khả năng thành công chỉ có 20% mà thôi,tôi không thể đảm bảo"
Húc Minh Yên ngỡ ngàng nhìn Hoài Nam Tư Âm mà nghĩ "Bệnh của mình vậy mà còn cơ hội sao".
Hoài Nam Vĩnh Xuyên lấy ra một tờ giấy Cam Kết Phẩu Thuật đưa về phía bọn họ mà nói:
"Nếu muốn phẫu thuật thì hai hãy nghĩ kỹ rồi ký vào tờ giấy này đi"
Húc Minh Yên có chút chần chừ bởi vì nếu phẫu thuật thành công thì chính là chuyện tốt nhưng không thành công thì cậu sẽ chết trên bàn phẫu thuật không có cơ hội.Tống Diễn Ca cũng chần chừ đôi mắt nhìn Húc Minh Yên rồi lại nhìn tờ giấy cam kết phẫu thuật.
Húc Minh Yên suy nghĩ một lúc lâu rồi kiên định nhìn Hoài Nam Tư Âm nói:
"Tôi ký,dù sao cũng cùng một kết quả,nếu chết thì xem như giải thoát,còn nếu,...Thật sự có thể sống thì,...tôi sẽ cùng anh ấy sống thật tốt quãng đời còn lại"
Húc Minh Yên nói tay ở dưới bàn nhẹ nhàng lật lại nắm chặt lấy xem như an ủi gã,điều đó khiến Tống Diễn Ca nắm chặt hơn.Lúc này Hoài Nam Vĩnh Xuyên nữa con mắt nói:
"Tôi có chuyện muốn nói bản cam kết này không những phải có chữ ký của người phẫu thuật,tôi muốn có cả chữ ký của người thân để cam đoan"
Húc Minh Yên và Hoài Nam Tư Âm nghe xong bối rối nhìn Hoài NamVĩnhXuyên,Húc Minh Yên lên tiếng:
"Bản cam kết phẫu thuật không phải chỉ cần một người ký thôi sao"
Hoài Nam Tư Âm khó xử kéo góc áo của Hoài Nam Vĩnh Xuyên:
"Anh,anh hai à,..."
Tống Diễn Ca có chút cau có nhìn Hoài Nam Vĩnh Xuyên rồi lên tiếng:
"Ý gì"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nheo mắt giọng nói nghiêm lại:
"Đừng trách tôi làm khó hai người,ca phẫu thuật này khả năng thành công chưa đến 50%,Âm Âm là bác sĩ giỏi nhất Quốc Tế các ca phẫu thuật trước đây em ấy rất tự tin nhưng chỉ riêng ca phẫu thuật này em ấy đã không dám khẳng định bản thân sẽ thành công,nếu ca phẫu thuật này thật sự thất bại,..."
"Thứ nhất Âm Âm sẽ mất đi khả năng tự tin,thứ hai tôi không muốn những tên paparazi kia sẽ đăng những thông tin không hay họ về em ấy,cho nên tôi muốn cậu ấy và người thân của cậu ấy ký vào bản cam kết này"
Hoài Nam Tư Âm bất ngờ nhìn Hoài Nam Vĩnh Xuyên vì từ trước đến giờ cậu chưa từng được người khác nghĩ cho như vậy, Hoài Nam Vĩnh Xuyên mắt nhìn Tống Diễn Ca nhưng tay đưa qua xoa nhẹ đầu của Hoài Nam Tư Âm.
Tống Diễn Ca thở ra một hơi :
"Tôi ký"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên nghi hoặc:
"Tôi nói là người thân,...
Chưa để Hoài Nam Vĩnh Xuyên nói hết thì Tống Diễn Ca đã lấy trong người ra một cuốn sổ màu đỏ đưa cho Hoài Nam Vĩnh Xuyên rồi nói:
"Nếu là người thân thì,chồng cũng được tính đúng không"
Khóe mắt của Hoài Nam Vĩnh Xuyên giật giật nhìn cuốn sổ đăng ký kết hôn,Húc Minh Yên thì họ khan vài tiếng ngại ngùng quay mặt sang nơi khác,Hoài Nam Tư Âm thì cười nhẹ nói:
"Vậy thì tốt rồi,chúc mừng hai người"
Hoài Nam Vĩnh Xuyên trả lại cuốn sổ cho Tống Diễn Ca rồi nói:
"Vậy thì ký đi"
Húc Minh Yên cầm lấy tờ giấy cam kết phẫu thuật tay nhận lấy cây bút từ Hoài Nam Vĩnh Xuyên mà thở dài nghĩ " Không sao đâu,mọi chuyện sẽ tốt thôi,không thử làm sao biết được chứ".Sau khi Húc Minh Yên ký tên mình thì tới Tống Diễn Ca,Tống Diễn Ca tay cầm cây bút mắt nhìn tờ giấy mà trong lòng đầy sự đắn đo gã đưa mắt nhìn Hoài Nam Tư Âm mà nói trong giọng nghe rõ sự run rẩy:
"Bác sĩ Hoài Nam có thể hứa với tôi,nhất định phải cứu được em ấy không "
Hoài Nam Tư Âm im lặng hướng về phía của Tống Diễn Ca phải một lúc lâu sau cậu mới lên tiếng:
"Tôi sẽ cố gắng hết sức"
Lời nói như một lời khẳng định cũng như là lời hứa,tay của Tống Diễn Ca run rẩy ký vào tờ giấy cam kết phẫu thuật, Hoài Nam Tư Âm nhìn hai người nói:
"Ca phẫu thuật sẽ bắt đầu vào cuối tuần,hai người hãy chuẩn bị tinh thần trước đi nhé"
Sau khi cả hai người quay về,trong một tuần đó Tống Diễn Ca đã dành toàn bộ thời gian bên cạnh của Húc Minh Yên,gã dẫn em đi du lịch đi khắp nơi những nơi mà em muốn đi gã đều dẫn em đi.Họ đi gần như mỗi ngày một nơi,Húc Minh Yên trong vòng một tuần đó rất rạng rỡ em cố gắng để lại thật nhiều kỹ niệm đẹp cho gã gã thì chụp thật nhiều hình của em rồi sẽ đóng khung gửi về biệt thự để trong kho để tới khi quay về gã có thể tự tay treo lên.
Đêm trước ngày phẫu thuật,hai người trở về nước em ngồi trên xe vui vẻ uống ly cà phê loại em yêu thích gã nhìn em rồi nói:
"Em còn muốn đi đâu nữa không,sau khi phẫu thuật thành công anh sẽ đưa em đi"
Xe của hai người chạy vào bãi đổ xe của bệnh viện trung tâm thành phố,em nhìn gã mà vui vẻ nói:
"Em còn muốn đến nhiều nơi cùng anh lắm,à nếu như có thể em muốn đến những nơi mà anh đã từng đi"
Gã nghe em nói thì mắt chỉ nhìn phía trước chứ không dám nhìn em,gã sợ khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp đó gã lại hèn nhát muốn từ chối ca phẫu thuật này vì em còn tận hai tháng để ở bên cạnh gã nhưng mà nếu ngày hôm nay thất bại thì hai tháng đó cũng không còn.
Tống Diễn Ca mắt nhìn phía trước mà nói:
" Được,vậy thì,...Ca phẫu thuật của em phải thành công em đi đâu anh sẽ theo đó,em muốn đi đâu cũng được,em phải sống,em đã hứa với anh rồi,...
Giọng của Húc Minh Yên vang lên:
"Được,...
Tống Diễn Ca nói tiếp:
"Em thích ăn hải sản,anh biết rất nhiều nơi có những món hải sản ngon,sau khi ca phẫu thuật kết thúc đợi em khỏe lại chúng ta sẽ kết hôn có được không,...
Lần này gã đợi một lúc lâu cũng không thấy em trả lời như cảm nhận được điều gì đó gã quay đầu nhìn về phía em,thì đã nhìn thấy cảnh tượng mà hắn không bao giờ muốn nhìn thấy nhất,hai tay em buông thống ly cà phê cứ thế đổ ra,mắt em nhắm nghiền,máu từ mũi và miệng đã chảy ra từ bao giờ trên mỗi em đã không còn nụ cười nữa thay vào đó là sự im lặng.
Tống Diễn Ca sợ hãi nhanh chóng bế em xuống khỏi xe khi vừa chạy vào bên trong sảnh bệnh viện đã thấy Hoài Nam Tư Âm lẫn Hoài Nam Vĩnh Xuyên đã đứng cho san.Em được đưa vào phòng phẫu ca phẫu thuật bắt đầu ngay lúc đó.
Gã ngồi trước phòng phẫu thuật mà nước mắt không ngừng rơi,gã ôm mặt khóc như một đứa trẻ.Hoài Nam Vĩnh Xuyên lúc này mới lên tiếng,giọng nói có chút bất đắc dĩ:
"Trong một tuần qua vì lo lắng nên Âm Âm luôn muốn biết tình trạng của cậu ấy,cũng may cậu ấy rất thành thậy nói rằng, cơ thể bản thân trong một tuần qua không được khỏe,máu mũi không ngừng chảy,còn có hiện tượng thổ huyết,Âm Âm đề phòng chuyện không may nên từ hai ngày trước đã túc trực ở bệnh viện,mới kịp thời cứu vãn,...
Gã nghe xong mới nhận ra rằng một tuần qua em đã che dấu rất tốt căn bệnh chuyển biến nặng hơn bao giờ hết nhưng em vì muốn gã vui mà đã cố gượng cho đến tận lúc trở về nước,em thật ngốc!
Tống Diễn Ca che mặt mà nức nở giọng hắn khàn đi mà nói lên lời cầu xin:
"Làm ơn,hức,nếu ông trời thật sự linh Thiên,hức làm ơn đừng mang em ấy đi,tôi xin ông,...hức nếu ông thật sự tồn tại xin hãy thực hiện mong muốn này của tôi,làm ơn,hức xin ông đừng mang em ấy khỏi tôi,...hức"
Gã cả đời không tin thần phật nhưng lần này gã thật sự mong rằng họ hãy hiển linh cứu lấy em!Cứu lấy người mà gã thương!Đời này gã hy sinh bao nhiêu gã cũng sẽ đồng ý!Gã chỉ xin họ thật sự hiển linh một lần!
Phòng phẫu thuật kéo dài suốt một ngày hai đêm,Tống Diễn Ca đã đợi suốt một ngày hai đêm trước phòng phẫu thuật. Vào 2 giờ sáng của ngày thứ ba thì đèn ở phòng phẫu thuật đã tắt,người bên trong được đẩy ra Hoài Nam Tư Âm bước ra với sự mệt mỏi.Húc Minh Yên nằm trên giường bệnh truyền nước,Tống Diễn Ca đã hoảng loạn chạy đến bên cạnh chiếc giường mà em nằm,gương mặt em trắng bệch khiến gã sợ hãi vô cùng.
Lúc này Húc Minh Yên mới lên tiếng :
"Ca phẫu thuật,đã hoàn thành,...
Hoài Nam Vĩnh Xuyên hoảng hốt đưa tay đỡ lấy Hoài Nam Tư Âm đang ngã xuống,cậu ngất đi vì ca phẫu thuật thuật thật sự rất căng thẳng vì Húc Minh Yên rất nhiều lần trong lúc phẫu thuật tim đã ngừng đập,ca phẫu thuật này dường như rút cạn sức lực của cậu.
Tống Diễn Ca khi biết ca phẫu thuật thành công vui mừng hạnh đến vừa cười vừa khóc,các bác sĩ và y tá phụ trách ca phẫu thuật này đứng bên cạnh tuy mệt mỏi nhưng lại vui mừng vô cùng.
/252
|