"Ngụy Vô Song, ngươi thích Lâm Tề, Vân Phi và Triển Quần Ngạo đúng không?"
"Ta cho ngươi thú bọn họ."
"Nhưng ta phải là tề quân của ngươi."
Một buổi sáng Ngụy Vô Song đang ăn cháo, nghe bên ngoài có động tĩnh liền chạy ra xem, nhìn thấy Đệ Ngũ Vũ đã về, ngoại sam bọc lấy một thứ gì đó ôm vào lòng, có vết máu từ bên trong tẩm ra.
"Tiếp lấy!"
Tiếp được "thứ gì đó" mà sư phụ ném tới, Ngụy Vô Song lại càng hoảng sợ, bên trong là một đứa bé, vừa rồi sư phụ lại từ xa ném tới như vậy, "Sư phụ đây là..."
"Nhìn xem chết chưa?" Đệ Ngũ Vũ vào trong rửa mặt chải tóc.
Mở ngoại sam ra xem, hắn nhất thời ngẩn ngơ một lúc, đứa bé thật sự rất xinh đẹp, đẹp như một bức phù điêu, cho dù mang rất nhiều vết thương vẫn không giấu được vẻ khả ái, khuôn mặt nho nhỏ, chiếc mũi nho nhỏ, đôi môi nho nhỏ, thật là khiến cho người khác yêu thương đến tâm khảm. Ôm lấy đứa bé xinh đẹp này, hắn lại có cảm giác luyến tiếc không muốn buông ra.
"Ta cho ngươi thú bọn họ."
"Nhưng ta phải là tề quân của ngươi."
Một buổi sáng Ngụy Vô Song đang ăn cháo, nghe bên ngoài có động tĩnh liền chạy ra xem, nhìn thấy Đệ Ngũ Vũ đã về, ngoại sam bọc lấy một thứ gì đó ôm vào lòng, có vết máu từ bên trong tẩm ra.
"Tiếp lấy!"
Tiếp được "thứ gì đó" mà sư phụ ném tới, Ngụy Vô Song lại càng hoảng sợ, bên trong là một đứa bé, vừa rồi sư phụ lại từ xa ném tới như vậy, "Sư phụ đây là..."
"Nhìn xem chết chưa?" Đệ Ngũ Vũ vào trong rửa mặt chải tóc.
Mở ngoại sam ra xem, hắn nhất thời ngẩn ngơ một lúc, đứa bé thật sự rất xinh đẹp, đẹp như một bức phù điêu, cho dù mang rất nhiều vết thương vẫn không giấu được vẻ khả ái, khuôn mặt nho nhỏ, chiếc mũi nho nhỏ, đôi môi nho nhỏ, thật là khiến cho người khác yêu thương đến tâm khảm. Ôm lấy đứa bé xinh đẹp này, hắn lại có cảm giác luyến tiếc không muốn buông ra.
|
/98
|

