Tiểu Lâm ngượng ngùng gật đầu, ngước mặt chờ đợi đôi môi của Tần Chính.
"Lão gia!" Đột nhiên có người từ đâu xông đến.
"Tiểu-Bính-Tử!" Tần Chính nắm tay răng rắc kêu.
Tiểu Bính Tử thở hồng hộc, kiệt lực trấn tĩnh lại, hướng TIểu Lâm vấn an, "Tham kiến Lục chử tử!" Tiểu Lâm vội vã từ trên đùi Tần Chính nhảy xuống, khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Tần Chính khó khăn lắm mới có được cơ hội thân mật với phu nhân, lại bị Tiểu Bính Tử phá hỏng, sắc mặt tương đối khó coi, căm giận hỏi, "Ngươi về từ lúc nào?"
"Lão gia dễ quên thật! Lúc nãy chính ngài bảo tiểu nhân đợi ở ngoài!"
"À, có chuyện gì không?"
"Có!"
"Ha ha ha, ngươi làm sao vậy?" Lúc này mới chú ý đến khuôn mặt bầm tím đầy vết cào của Tiểu Bính Tử, là vị nữ nhân nào lợi hại đến thế?
"Lão gia!" Đột nhiên có người từ đâu xông đến.
"Tiểu-Bính-Tử!" Tần Chính nắm tay răng rắc kêu.
Tiểu Bính Tử thở hồng hộc, kiệt lực trấn tĩnh lại, hướng TIểu Lâm vấn an, "Tham kiến Lục chử tử!" Tiểu Lâm vội vã từ trên đùi Tần Chính nhảy xuống, khập khiễng bước ra khỏi phòng.
Tần Chính khó khăn lắm mới có được cơ hội thân mật với phu nhân, lại bị Tiểu Bính Tử phá hỏng, sắc mặt tương đối khó coi, căm giận hỏi, "Ngươi về từ lúc nào?"
"Lão gia dễ quên thật! Lúc nãy chính ngài bảo tiểu nhân đợi ở ngoài!"
"À, có chuyện gì không?"
"Có!"
"Ha ha ha, ngươi làm sao vậy?" Lúc này mới chú ý đến khuôn mặt bầm tím đầy vết cào của Tiểu Bính Tử, là vị nữ nhân nào lợi hại đến thế?
|
/98
|

