"Ta nhớ hình như ngươi họ Tiêu?"
"Hân hạnh được Lão gia nhớ tên! Tiểu nhân họ Tiêu!"
"Tiêu Băng Chi, Tiêu Băng Chí, Tiểu Bính Tử, Tiểu Bính Tử..."
"Lão gia, đừng có đặt tên lung tung cho người khác!"
Tiểu Lâm không thể chết được, không thể chết được...
Ngụy đại ca, ta sẽ không chết...
[Ngụy đại ca...Lão gia...]
"Mơ thấy ác mộng à?"
Ác mộng... Không phải ác mộng... Chưa bao giờ nghĩ tới Lão gia lại khóc nức nở như vậy, nam nhi đỉnh thiên lập địa lại khóc đến nước mũi ròng ròng...
"Ngươi thật kì quái! Lúc khóc lúc cười!" Nam tử buông chén thuốc, sờ sờ lên trán Tiểu Lâm, "Nóng quá hỏng mất đầu óc rồi à?"
Tiểu Lâm vội vàng quay đầu, thân thể lui về phía sau một chút. Hắn cảm nhận được nam tử kia không có ác ý, chỉ là hắn không thích đụng chạm với người lạ. [Ngươi rốt cuộc là ai?]
"Không hiểu ngươi nói gì! Viết ra được không?"
Nam tử đưa giấy bút cho Tiểu Lâm, hắn liền vội vã viết xuống ba chữ [Ngươi là ai?]
"Hân hạnh được Lão gia nhớ tên! Tiểu nhân họ Tiêu!"
"Tiêu Băng Chi, Tiêu Băng Chí, Tiểu Bính Tử, Tiểu Bính Tử..."
"Lão gia, đừng có đặt tên lung tung cho người khác!"
Tiểu Lâm không thể chết được, không thể chết được...
Ngụy đại ca, ta sẽ không chết...
[Ngụy đại ca...Lão gia...]
"Mơ thấy ác mộng à?"
Ác mộng... Không phải ác mộng... Chưa bao giờ nghĩ tới Lão gia lại khóc nức nở như vậy, nam nhi đỉnh thiên lập địa lại khóc đến nước mũi ròng ròng...
"Ngươi thật kì quái! Lúc khóc lúc cười!" Nam tử buông chén thuốc, sờ sờ lên trán Tiểu Lâm, "Nóng quá hỏng mất đầu óc rồi à?"
Tiểu Lâm vội vàng quay đầu, thân thể lui về phía sau một chút. Hắn cảm nhận được nam tử kia không có ác ý, chỉ là hắn không thích đụng chạm với người lạ. [Ngươi rốt cuộc là ai?]
"Không hiểu ngươi nói gì! Viết ra được không?"
Nam tử đưa giấy bút cho Tiểu Lâm, hắn liền vội vã viết xuống ba chữ [Ngươi là ai?]
|
/98
|

