Có chuyện gì?” Lần này Trì Tiểu Úc đã kịp phản ứng, giật mình làm đổ chén trà ở bên cạnh, một trận luống cuống tay chân.
Hừ.” Tần Linh Huyên khinh miệt, từ trong cổ họng hừ nhẹ một tiếng.
Trì Tiểu Úc dọn dẹp xong, ngồi xuống, tò mò hỏi: Là tên vệ sĩ kia sao? Lá gan của anh ta lớn như vậy sao?
Trì Tiểu Úc, thái độ của cậu như vậy là có ý gì?” Tần Linh Huyên bất mãn, lạnh lùng liếc Trì Tiểu Úc: “Đến cậu cũng có thể gả ra ngoài, sao tớ lại không thể?
Hai điều này có thể giống nhau sao?” Trì Tiểu Úc không cam lòng yếu thế, lên tiếng phản bác: “Có người đàn ông tốt nào cũng đều bị ông anh trai yêu em gái như mạng kia hù dọa chạy hết rồi.
Cậu cho rằng mình tốt hơn tớ sao? Cậu quên rằng mình còn có thêm một người mẹ kế, còn được khuyến mãi thêm một em trai, một em gái.”
Một câu phơi bày hết yếu điểm của Trì Tiểu Úc.
Giữa hai người bọn họ đã không còn có chút bí mật nào, dùng lời lẽ châm chọc lẫn nhau không chút lưu tình.
Giản Diệc Tu và tên vệ sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là tia bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không chịu được mà lên tiếng ngăn cản, cuộc chiến tranh mới vì vậy mà kết thúc.
Hừ!
Hai người đều hừ lẫn nhau một tiếng, rồi quay lưng lại, không muốn nhìn đối phương.
Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí không vui.
Trì Tiểu Úc coi như là được ăn no một bữa, về đến nhà đã ngay lập tức nằm lỳ ở trên giường, không chịu nhúc nhích.
Giản Diệc Tu nhìn thấy cái bụng tròn xoe, chưa kịp tiêu hóa kia của cô, khẽ nhíu mày lại, mấy ngày qua người này càng ngày càng trở nên ấu trĩ rồi.
Điện thoại của Trì Tiểu Úc đột nhiên rung lên.
Giản Diệc Tu không quan tâm, xoay người đi vào nhà tắm.
Trì Tiểu Úc cầm điện thoại di động lên, ý trí bỗng nhiên bừng bừng sức sống.
Ăn no đến chết đi. . .
Ai sợ cậu, tớ không chống đỡ được chút trò mèo của cậu mới là lạ đó.
Cậu cứ chờ đấy cho tớ.
Tớ đành mỏi mắt chờ vậy!
. . . ..
Hai người cứ đối đắp tới tới đi đi một hồi lâu, bỗng nhiên đầu ngón tay Trì Tiểu Úc xiết chặt lại một chút, thời gian như được dừng lại . . .
Huyên Huyên, chuyện lập gia đình rất quan trọng, cậu phải nghĩ cẩn thận, không nên vọng động, cậu thật sự yêu

Hừ.” Tần Linh Huyên khinh miệt, từ trong cổ họng hừ nhẹ một tiếng.
Trì Tiểu Úc dọn dẹp xong, ngồi xuống, tò mò hỏi: Là tên vệ sĩ kia sao? Lá gan của anh ta lớn như vậy sao?
Trì Tiểu Úc, thái độ của cậu như vậy là có ý gì?” Tần Linh Huyên bất mãn, lạnh lùng liếc Trì Tiểu Úc: “Đến cậu cũng có thể gả ra ngoài, sao tớ lại không thể?
Hai điều này có thể giống nhau sao?” Trì Tiểu Úc không cam lòng yếu thế, lên tiếng phản bác: “Có người đàn ông tốt nào cũng đều bị ông anh trai yêu em gái như mạng kia hù dọa chạy hết rồi.
Cậu cho rằng mình tốt hơn tớ sao? Cậu quên rằng mình còn có thêm một người mẹ kế, còn được khuyến mãi thêm một em trai, một em gái.”
Một câu phơi bày hết yếu điểm của Trì Tiểu Úc.
Giữa hai người bọn họ đã không còn có chút bí mật nào, dùng lời lẽ châm chọc lẫn nhau không chút lưu tình.
Giản Diệc Tu và tên vệ sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều là tia bất đắc dĩ, cuối cùng cũng không chịu được mà lên tiếng ngăn cản, cuộc chiến tranh mới vì vậy mà kết thúc.
Hừ!
Hai người đều hừ lẫn nhau một tiếng, rồi quay lưng lại, không muốn nhìn đối phương.
Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí không vui.
Trì Tiểu Úc coi như là được ăn no một bữa, về đến nhà đã ngay lập tức nằm lỳ ở trên giường, không chịu nhúc nhích.
Giản Diệc Tu nhìn thấy cái bụng tròn xoe, chưa kịp tiêu hóa kia của cô, khẽ nhíu mày lại, mấy ngày qua người này càng ngày càng trở nên ấu trĩ rồi.
Điện thoại của Trì Tiểu Úc đột nhiên rung lên.
Giản Diệc Tu không quan tâm, xoay người đi vào nhà tắm.
Trì Tiểu Úc cầm điện thoại di động lên, ý trí bỗng nhiên bừng bừng sức sống.
Ăn no đến chết đi. . .
Ai sợ cậu, tớ không chống đỡ được chút trò mèo của cậu mới là lạ đó.
Cậu cứ chờ đấy cho tớ.
Tớ đành mỏi mắt chờ vậy!
. . . ..
Hai người cứ đối đắp tới tới đi đi một hồi lâu, bỗng nhiên đầu ngón tay Trì Tiểu Úc xiết chặt lại một chút, thời gian như được dừng lại . . .
Huyên Huyên, chuyện lập gia đình rất quan trọng, cậu phải nghĩ cẩn thận, không nên vọng động, cậu thật sự yêu

/98
|