Chúc Bạch Thược khó hiểu, nàng đã mang thai hơn hai tháng, hẳn nên có những phản ứng khi mang thai mới đúng.
Hệ thống Ồ, đây là phúc lợi do hệ thống tự mang, sẽ làm giảm phản ứng mang thai của ký chủ.
“Có thể giải trừ triệu chứng nôn mửa được không? Cũng nên cho Cao Dương một liều thuốc ma͙nh.”
Được.
Hệ thống vừa đồng ý, Chúc Bạch Thược lập tức cảm thấy hơi khó chịu, nàng sờ vào cổ họng, buồn nôn.
Hi Nhi lo lắng vội vàng đỡ nàng, “Tiểu thư, tiểu thư sao vậy?”
“Không sao đâu, ta chỉ cảm thấy hơi khó chịu tɾong bụng thôi.”
Hi Nhi cũng là một cô gái trẻ nên không suy nghĩ nhiều, dễ dàng bị gạt.
Thời gian trôi qua, đảo mắt mà đã sắp đến chạng vạng, h0àng cung cho người đánh xe ngựa tới đón Chúc Bạch Thược. Chúc Bạch Thược không định dẫn Hỉ Nhi the0 nhưng Hỉ Nhi khóc lóc nói muốn đi cùng, nói là do lần trước mình không ở cạnh tiểu thư nên tiểu thư mới gặp nguy hiểm.
Chúc Bạch Thược hết cách, chỉ đành dẫn nàng ta the0.
Một người đầy tớ trung thành đấy nhỉ? Hệ thống than thở.
Xe ngựa chạy vào sâu tɾong h0àng cung, dọc đường đi, thế mà không bị ai cản lại hỏi thăm. Nhìn bức tường thâm cung cao cao ở bên ngoài, Chúc Bạch Thược biết là Cao Dương muốn gặp mình.
Khi bọn họ xuống xe ngựa, đây là cổng vườn hoa, Chúc Bạch Thược chần chừ một lúc rồi cố gắng đứng thẳng người, giấu đi sự đau lòng trên mặt, thay bằng một nụ cười rạng rỡ. Nàng định Chúc Bạch Thược vào vườn hoa thì lại có người gọi nàng.
“Chúc tiểu thư, bệ hạ đang ở tɾong tòa lầu này.”
Sắc mặt Chúc Bạch Thược tái nhợt, sau đó nàng hoảng hốt nhìn xung quanh, cảm thấy được bây giờ vẫn còn chưa tối hẳn nên chắc không có nguy hiểm gì, nàng bèn đi vào tòa lầu bên cạnh.
Cao Dương chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến đuôi, hắn lùi lại.
Hỉ Nhi cũng cắn răng đi the0 nhưng bị ngăn trước cửa.
“Bệ hạ có lệnh, chỉ để một mình Chúc tiểu thư lên.”
Giọng nói chói tai của thái giám nhấn ma͙nh vào hai chữ “một mình”.
Chúc Bạch Thược và Hỉ Nhi không dám chống đối, không dám làm trái lời Hoàng đế nên chỉ đành dùng dằng tách ra. Khi Chúc Bạch Thược bước lên cầu thang mười bậc, lên đến lầu hai, đúng rằng trên sảnh chính của lầu hai chỉ có một người.
Cao Dương mặc long bào màu đen có hoa văn chìm màu vàng, hắn đứng thẳng trước cửa sổ, nhìn ra toàn bộ khu vườn, đôi mắt đen như vực sâu đang nhìn xuống, khóe miệng khẽ nhếch vô cùng lạnh lùng.
Lòng Chúc Bạch Thược như vừa đỏ, cuối cùng nàng dồn hết can đảm bước tới hàn lễ, “Dân, dân nữ tham kiến bệ hạ.”
Khi nàng bước tới, Cao Dương đã nghe được tiếng bước chân giẫm lên cầu thang, từng bước từng bước như giẫm vào nhịp đập con tim hắn. Cao Dương không quay đầu lại, chỉ hờ hững nói, “Tới đây.”
Chúc Bạch Thược kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cắn chặt đôi môi đỏ mọng, tiến về phía trước hai bước.
/599
|