Thái hậu không bảo nàng đứng dậy ngay mà là bưng trà lên uống. Hết cách rồi, ở cái tuổi này thì bình thường bà ta đã đi ngủ từ lâu, hôm nay bà ta còn thức đến bây giờ là nhờ hưng phấn và nước trà.
Khi Chúc Bạch Thược bước vào, Thái hậu đã thấy được dấu vết mờ ám trên chiếc cổ trắng tuyết, bà ta rấthài lòng, bèn dịu giọng, “Ngươi mau đứng dậy đi.”
Bây giờ nhìn gần, Thái hậu mắt kém mới thấy được cánh môi sưng đỏ, gò má tái nhợt nhưng vẫn khó giấu được vẻ xinh đẹp ngời ngời của Chúc Bạch Thược.
Thấy nàng đứng ở đó mà uể oải không nói gì, người có hơi mảnh mai yếu đuối, Thái hậu thầm nghĩ con gái nhà họ Chúc đúng là quyến rũ thật.
“Chúc Bạch Thược, bây giờ ván đã đóng thuyền, ngày mai ai gia sẽ bảo Hoàng đế sắc phong chức mỹ nhân cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”
Hai mắt Chúc Bạch Thược đỏ lên, nàng nức nở, “Đa tạ Thái hậu nâng đỡ, chỉ là lòng dân nữ đã có người thương, dân nữ không muốn vào cung.”
Ý thức tɾong đầu nàng run Ký chủ, ngươi đang làm gì thế? Sao lại từ chối?
Chúc Bạch Thược không trả lời hệ thống, chỉ cúi đầu thật thấp, “Dân nữ biết tự hiểu lấy mình., dân nữ sẽ mau chóng quên chuyện xảy ra tɾong cung hôm nay, từ nay về sau vào tự tu hành, làm bạn với kinh kệ lâu dài.”
Thái hậu nhìn nàng với ánh mắt nghiền ngẫm, thấy nàng mãi không đứng dậy, ánh mắt của bà ta có vẻ sắc bén, bà ta cười nói, “Nếu đã thế thì ai gia cũng không phải người không hiểu lý lẽ, Chúc Bạch Thược… thế thì ngươi đi đi.”
“Đa tạ Thái hậụ”
Bấy giờ Chúc Bạch Thược mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy hành lễ rồi mới đi.
Trên xe ngựa đi ra cửa cung, hệ thống không nhịn được mà hỏi Ký chủ, sao ngươi lại từ chối Thái hậu? Mục tiêu của chúng ta là Hoàng đế Cao Dương mà?
Chúc Bạch Thược mỉm cười khiến cả chiếc xe trở nên rực rỡ.
“Trong số ít chương miêu tả về Cao Dương tɾong nguyên tác, từ khi hắn lên ngôi cho đến nay thì luôn nắm quyền quản lý triều chính, dù hắn không có con hay là bồi dưỡng người thừa kế thì cả triều văn võ cũng không dám hó hé gì. Dù hắn g͙ià đi, những người đó cũng chỉ dám bồi dưỡng người thừa kế, đây cũng là do Cao Dương âm thầm phái Lý Thắng Gia làm.”
“Có thể thấy được Cao Dương là một Hoàng đế có sức kiểm soát rấtma͙nh, nếu hắn gặp một người thoát khỏi lòng bàn tay của mình…”
“Với một vị vua có tính kiểm soát cao, nếu ta cứ ngoan ngoãn nghe lời thì hắn sẽ không nhớ lâu, mà ngươi đuổi ta chạy, lạt mềm buộc chặt mới càng thú vị hơn.”
“Huống chi… ta cho hắn để lại ký hiệu mà…”
Hệ thống Ha, cô gái kia, sự chú ý của ta đã va vào ngươi hả?
Sao ký chủ lại am hiểu những chuyện này vậy?
Chúc Bạch Thược cười cười, trước khi bị liệt, nàng đâu phải là một người an phận.
Hệ thống ?
“Ngươi cho là làm sao ta lại gặp tai nạn giao thông? Kẻ gây ra tai nạn này là một người đàn ông bị ta thả câu suốt một tháng nhưng không ngó ngàng tới, nếu biết đó là một tên điên thì ta đã không chọc tên đó rồi.”
Chúc Bạch Thược than thở, nhưng cuối cùng tên đó cũng bị những người the0 đuổi nàng tống vào nhà tù, nghe nói là sống thê thảm ở đó lắm.
Hệ thống Ký chủ còn là một người đào hoa sao? Vậy chẳng phải là thất đức lắm ư?
/599
|