Siêu Ngọt! Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng
Chương 235 - Cuối cùng thằng nhóc nhà tôi cũng thông suốt rồi ư?
/241
|
Khi Thẩm Chiêu Chiêu ngã, đầu gối của cô đã đập vào một hòn đá, dẫn đến tổn thương mô mềm. May mắn là xương vẫn ổn, nhưng lại bị sưng một cục lớn.
Để phục hồi nhanh nhất có thể, bác sĩ khuyên cô nên hạn chế gập đầu gối trong thời gian sắp tới.
Vì vậy, Thịnh Trử Ý đã chuẩn bị một chiếc xe lăn cho cô.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Thịnh Trử Ý đẩy cô vào thang máy. Trong thang máy còn có một cặp mẹ con, cậu con trai tầm bốn đến năm tuổi, có khuôn mặt bầu bĩnh, cậu tò mò mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu mỉm cười với cậu bé.
Cậu bé nép vào cạnh người phụ nữ rồi hỏi một cách hồn nhiên: "Mẹ ơi, có phải chị này bị què không ạ?"
Cậu còn chưa hỏi xong thì người phụ nữ đã vội che miệng cậu lại, sau đó ngẩng đầu cười ngượng ngùng với Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu vốn đã thấy việc ngồi xe lăn có phần lố bịch, nghe vậy lại càng ngượng ngùng. Đúng lúc đó, Thịnh Trử Ý nghiêm mặt nói: "Chị ấy không bị què, chỉ bị thương ở chân thôi."
Cậu bé bị vẻ mặt nghiêm nghị của Thịnh Trử Ý doạ sợ, lập tức trốn vào lòng mẹ.
Ra khỏi thang máy, Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn Thịnh Trử Ý, hỏi: "Sao vừa rồi anh nghiêm túc thế? Cậu bé đó bị anh doạ cho sợ rồi."
Thịnh Trử Ý không nói gì, chỉ đỡ cô ngồi lên ghế ở sảnh chờ, sau đó anh đẩy xe lăn đi trả.
Khi quay lại, anh trực tiếp bế Thẩm Chiêu Chiêu từ ghế lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía hai người.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Chiêu Chiêu càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Biết vậy thì cô đã chọn ngồi xe lăn rồi!
May mắn thay, qua một đêm, đầu gối của Thẩm Chiêu Chiêu đã giảm sưng, mặc dù vẫn còn hơi đau nhưng cô đã có thể miễn cưỡng đi lại được.
Sau cuối tuần đó, mọi người bất ngờ phát hiện ra mối quan hệ giữa "học sinh giỏi xuất sắc" kiêm "cao lĩnh chi hoa" Thịnh Trử Ý và cô học sinh chuyển trường bỗng trở nên thân thiết lạ thường.
Đặc biệt là học sinh giỏi xuất sắc, trước kia như một bông hoa trên núi cao, luôn giữ khoảng cách với mọi người, giờ đây lại thay đổi 180°. Anh không chỉ giúp học sinh chuyển trường xách ba lô hàng ngày mà còn phục vụ luôn việc lấy cơm lấy nước.
Mọi người lập tức đoán già đoán non về mối quan hệ giữa hai người.
Đặc biệt là Diệp Vi An, cô ta đã tận mắt nhìn thấy hai người đi ra từ một căn biệt thự.
Không ngoài dự đoán, hai người bị gọi phụ huynh.
Để không làm Thẩm Chiêu Chiêu xấu hổ, Tần Tố Tâm đã đặc biệt ăn mặc chỉn chu để xuất hiện trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm Từ Thái Vân.
"Chào cô giáo, tôi là phụ huynh của bạn học Thẩm Chiêu Chiêu."
Từ Thái Vân đứng dậy: "Chào chị, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, mời chị ngồi." Nói xong, cô ấy nhìn đồng hồ, sau đó lấy điện thoại ra, nói: "Xin lỗi, phiền chị đợi một lát, tôi sẽ gọi cho phụ huynh của em học sinh còn lại."
Cuộc gọi vừa kết nối, điện thoại của Tần Tố Tâm liền reo lên.
Từ Thái Vân không khỏi quay đầu nhìn Tần Tố Tâm.
Tần Tố Tâm cười: "Nếu không có gì sai sót thì phụ huynh mà cô định gọi chắc cũng là tôi."
Từ Thái Vân cầm điện thoại, kinh ngạc nhìn bà.
Tần Tố Tâm: "Vừa nãy tôi quên giới thiệu, tôi cũng là mẹ của bạn học Thịnh Trử Ý."
Từ Thái Vân:? ? ?
LattesTeam
"Vậy hai em ấy là.....?"
Tần Tố Tâm mỉm cười giải thích: "Hai nhà chúng tôi là bạn bè thân thiết lâu năm, ba mẹ của Chiêu Chiêu không ở Bắc Kinh nên đã nhờ vợ chồng tôi chăm sóc con bé. Nếu cô muốn gặp phụ huynh của con bé thì chỉ có thể là tôi thôi."
"Thì ra là vậy."
Cô chủ nhiệm thở phào, cô ấy còn tưởng hai đứa trẻ này là người một nhà.
"Chuyện là thế này," Từ Thái Vân tiếp tục, "Gần đây trong lớp có một số tin đồn về hai em ấy. Các bạn khác nói rằng hai em ấy có dấu hiệu yêu sớm. Theo quan sát của tôi, hai em ấy đúng là khá thân thiết, nên tôi nghĩ là cần phải thông báo cho phụ huynh biết."
"Cuối cùng thằng nhóc nhà tôi cũng thông suốt rồi ư?" Tần Tố Tâm nghe xong thì không khỏi phấn khích.
Trong sự phấn khích còn có chút vui mừng.
Để phục hồi nhanh nhất có thể, bác sĩ khuyên cô nên hạn chế gập đầu gối trong thời gian sắp tới.
Vì vậy, Thịnh Trử Ý đã chuẩn bị một chiếc xe lăn cho cô.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Thịnh Trử Ý đẩy cô vào thang máy. Trong thang máy còn có một cặp mẹ con, cậu con trai tầm bốn đến năm tuổi, có khuôn mặt bầu bĩnh, cậu tò mò mà nhìn chằm chằm vào Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu mỉm cười với cậu bé.
Cậu bé nép vào cạnh người phụ nữ rồi hỏi một cách hồn nhiên: "Mẹ ơi, có phải chị này bị què không ạ?"
Cậu còn chưa hỏi xong thì người phụ nữ đã vội che miệng cậu lại, sau đó ngẩng đầu cười ngượng ngùng với Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu vốn đã thấy việc ngồi xe lăn có phần lố bịch, nghe vậy lại càng ngượng ngùng. Đúng lúc đó, Thịnh Trử Ý nghiêm mặt nói: "Chị ấy không bị què, chỉ bị thương ở chân thôi."
Cậu bé bị vẻ mặt nghiêm nghị của Thịnh Trử Ý doạ sợ, lập tức trốn vào lòng mẹ.
Ra khỏi thang máy, Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu nhìn Thịnh Trử Ý, hỏi: "Sao vừa rồi anh nghiêm túc thế? Cậu bé đó bị anh doạ cho sợ rồi."
Thịnh Trử Ý không nói gì, chỉ đỡ cô ngồi lên ghế ở sảnh chờ, sau đó anh đẩy xe lăn đi trả.
Khi quay lại, anh trực tiếp bế Thẩm Chiêu Chiêu từ ghế lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Mọi người xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía hai người.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Chiêu Chiêu càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Biết vậy thì cô đã chọn ngồi xe lăn rồi!
May mắn thay, qua một đêm, đầu gối của Thẩm Chiêu Chiêu đã giảm sưng, mặc dù vẫn còn hơi đau nhưng cô đã có thể miễn cưỡng đi lại được.
Sau cuối tuần đó, mọi người bất ngờ phát hiện ra mối quan hệ giữa "học sinh giỏi xuất sắc" kiêm "cao lĩnh chi hoa" Thịnh Trử Ý và cô học sinh chuyển trường bỗng trở nên thân thiết lạ thường.
Đặc biệt là học sinh giỏi xuất sắc, trước kia như một bông hoa trên núi cao, luôn giữ khoảng cách với mọi người, giờ đây lại thay đổi 180°. Anh không chỉ giúp học sinh chuyển trường xách ba lô hàng ngày mà còn phục vụ luôn việc lấy cơm lấy nước.
Mọi người lập tức đoán già đoán non về mối quan hệ giữa hai người.
Đặc biệt là Diệp Vi An, cô ta đã tận mắt nhìn thấy hai người đi ra từ một căn biệt thự.
Không ngoài dự đoán, hai người bị gọi phụ huynh.
Để không làm Thẩm Chiêu Chiêu xấu hổ, Tần Tố Tâm đã đặc biệt ăn mặc chỉn chu để xuất hiện trong văn phòng của giáo viên chủ nhiệm Từ Thái Vân.
"Chào cô giáo, tôi là phụ huynh của bạn học Thẩm Chiêu Chiêu."
Từ Thái Vân đứng dậy: "Chào chị, tôi là giáo viên chủ nhiệm của em ấy, mời chị ngồi." Nói xong, cô ấy nhìn đồng hồ, sau đó lấy điện thoại ra, nói: "Xin lỗi, phiền chị đợi một lát, tôi sẽ gọi cho phụ huynh của em học sinh còn lại."
Cuộc gọi vừa kết nối, điện thoại của Tần Tố Tâm liền reo lên.
Từ Thái Vân không khỏi quay đầu nhìn Tần Tố Tâm.
Tần Tố Tâm cười: "Nếu không có gì sai sót thì phụ huynh mà cô định gọi chắc cũng là tôi."
Từ Thái Vân cầm điện thoại, kinh ngạc nhìn bà.
Tần Tố Tâm: "Vừa nãy tôi quên giới thiệu, tôi cũng là mẹ của bạn học Thịnh Trử Ý."
Từ Thái Vân:? ? ?
LattesTeam
"Vậy hai em ấy là.....?"
Tần Tố Tâm mỉm cười giải thích: "Hai nhà chúng tôi là bạn bè thân thiết lâu năm, ba mẹ của Chiêu Chiêu không ở Bắc Kinh nên đã nhờ vợ chồng tôi chăm sóc con bé. Nếu cô muốn gặp phụ huynh của con bé thì chỉ có thể là tôi thôi."
"Thì ra là vậy."
Cô chủ nhiệm thở phào, cô ấy còn tưởng hai đứa trẻ này là người một nhà.
"Chuyện là thế này," Từ Thái Vân tiếp tục, "Gần đây trong lớp có một số tin đồn về hai em ấy. Các bạn khác nói rằng hai em ấy có dấu hiệu yêu sớm. Theo quan sát của tôi, hai em ấy đúng là khá thân thiết, nên tôi nghĩ là cần phải thông báo cho phụ huynh biết."
"Cuối cùng thằng nhóc nhà tôi cũng thông suốt rồi ư?" Tần Tố Tâm nghe xong thì không khỏi phấn khích.
Trong sự phấn khích còn có chút vui mừng.
/241
|